Ở trong chăn làm loạn
Nghe rõ lệnh đuổi khách của Từ Trí Viễn, Lưu Đội một chút cũng không khách khí.
“Chuyện gì, cậu nói gì cơ, hôm nay cãi nhau với chị dâu rồi phỏng, không phải tôi đã nói cậu rồi sao, cơ hội chuyển đơn vị khó mà có được như vậy, ấy vậy mà cậu lại nói không cần liền không cần…
Tôi biết cậu thích đơn tuyến, cũng biết kỹ thuật của cậu tốt, nhưng chị dâu băn khoăn cũng là có đạo lý… Cậu cũng đừng chê tôi phiền phức, tôi sáng ngày mai phải đi thủ đô tổ chức hội nghị, cũng chỉ có lúc này có thể tâm sự với cậu thôi, cậu không cần phải dậy, cứ nằm nghe tôi nói… Tôi nói với cậu, điều kiện phía bên kia thủ đô thật sự không tồi đâu…”
Rất nhanh, Tô Mạn nằm trong lòng ngực của Từ Trí Viễn cũng đã nghe thấy rõ, người này thích tuyến một, vợ của hắn muốn để hắn chuyển đơn vị…
A, mùi hương trên người hắn cũng thật dễ ngửi. Không có mùi mồ hôi khó chịu, mà là mùi dịu nhẹ, có chút hơi thở của người trí thức.
Vì che giấu sự tồn tại của nàng, từ lúc Lưu Đội bắt đầu vào phòng, người đàn ông đã cong một đầu gối lên, phía sau lưng dựa vào đầu giường, một bộ dạng trầm tư, hơn nữa trước giường có cái bàn che chắn, Lưu Đội đứng cũng khá xa, cũng không hề nghĩ tới, một Từ Trí Viễn thận trọng, trong chăn phồng lên cất giấu một người phụ nữ! Một người phụ nữ toàn thân trần trụi, mới vừa bị người đàn ông khác ȶᏂασ đến mức nước tràn ra!
Tô Mạn từ trước đến nay rất lớn mật, đặc biệt là vì để có thể ăn được đủ loại đủ kiểu đàn ông, nên càng vô pháp vô thiên, người đàn ông như Từ Trí Viễn đây, không đụng tới thì thôi, đã đụng mà lại ăn không được, vậy thì chẳng quá thiệt thòi còn gì.
Hơi lạnh cực kỳ mạnh, bàn tay mảnh khảnh của nàng bắt đầu chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay từng chút từng chút một, càng ngày càng đi xuống.
Chế ngự xuống, sống lưng căng chặt vẽ ra đường cong mạnh mẽ, không tính quá to nhưng cơ ngực vô cùng rắn chắc cùng với cơ bụng cân đối, ẩn chứa người đàn ông tinh lực vô hạn, cứng rắn và mềm mại cùng kết hợp, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện rất nhỏ tản ra từ chỗ hai người đụng chạm, dần dần quét qua quanh người.
“Đủ rồi, lão Lưu, nói sau đi!”
Thình lình xuất hiện một tiếng quát lớn, làm tiếng của Lưu Đội ngừng lại.
Tô Mạn hiểu rõ, Từ Trí Viễn mang theo giọng nói tức giận tuyệt đối không phải bởi vì Lưu Đội lải nhải, mà là bởi vì chính nàng. Bởi vì tay của nàng, đã sờ lên vị trí trung tâm nhất, nóng hừng hực, chỉ dựa vào xúc cảm chạm nhẹ thôi, Tô Mạn cũng đã biết, cực kỳ thô!
Vốn tưởng rằng hôm nay có thể sờ thôi đã không tồi rồi, Từ Trí Viễn đã nổi giận, kế tiếp lão Lưu vừa đi, nàng chính là người thứ hai bị đuổi đi, nhưng nàng hoàn toàn đã xem nhẹ lão Lưu.
Tô Mạn từ chỗ khe hở của chăn có thể nhìn thấy, lão Lưu này cũng là một người đàn ông tới 40 tuổi, ngoại hình đương nhiên không đẹp trai bằng Thẩm Văn Triết và Từ Trí Viễn rồi, nhưng cũng cực kỳ nghiêm chỉnh.
Nhưng không nghĩ tới, lại là một người đàn ông cao to như vậy, sau khi nghe Từ Trí Viễn gầm nhẹ mang theo tức giận, lại đột nhiên miệng mếu máo, dường như muốn khóc một trận:
“Lão Từ cậu còn hung dữ với tôi, cậu cho rằng tôi muốn cậu đi sao? Chúng ta là cộng sự mười mấy năm, cậu cho rằng tôi nỡ để cậu đi sao, không có cậu, tôi sau này có nào còn có thể yên tâm về đám nhãi ranh kia, không có cậu, thi đấu phi hành của tuyến Điền Tàng tôi phải làm sao bây giờ, cậu chính là con át chủ bài chỉ đạo, không có cậu…”
Sau khi nói một tràng dài, Lưu Đội đột nhiên bưng bình rượu lên đổ một ngụm, một câu cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở:
“Không có lão Từ nhà cậu, tôi về sau tìm ai uống rượu đây! Tìm ai uống rượu đây!!”
——————
Cảm ơn bạn Ngọc Đỗ đã đề cữ cho truyện ❤️❤️❤️
*****