Ngay sau đó, quản gia Hứa lại lấy cớ Tu Trúc là người tập võ, e rằng hầu hạ không chu toàn, đưa tới bốn nha hoàn “hiểu chuyện, ngoan ngoãn” để hầu hạ.
Nói là hầu hạ cho dễ nghe, chứ thực chất chỉ là người Giang Tri Hứa phái tới để giám sát nàng.
Không lâu sau khi quản gia Hứa rời đi, Tần thị dẫn theo Giang Vãn Hà bước vào.
“Đường Nhi à, mẫu thân tới thăm con, tiện nói với con vài chuyện riêng tư.”
Giang Vãn Đường không đáp, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà ta.
Tần thị bị nhìn đến mất tự nhiên, liền kéo Giang Vãn Hà phía sau đẩy lên trước mặt nàng.
“Đường Nhi, con nhìn đi, đây là muội muội của con, Hà nhi.”
Giang Vãn Hà nhỏ hơn nàng hai tuổi, dung mạo hoàn toàn giống Tần thị. Nàng ta không rực rỡ động lòng người như Giang Vãn Phù, chỉ có thể xem là thanh tú. Thân hình nhỏ nhắn, trông có vài phần dịu dàng, đúng kiểu tiểu gia bích ngọc.
Hôm nay trong yến tiệc, Giang Vãn Đường không thấy nàng ta xuất hiện, nghĩ hẳn là Tần thị nhận ra tình hình không ổn nên không để nàng lộ diện.
A, Tần thị đối với tiểu nữ nhi này quả thật che chở hết mực.
Thấy Giang Vãn Đường không nói gì, Tần thị lại đưa tay đẩy Giang Vãn Hà đứng phía trước, giục giã: “Hà nhi, mau gọi tỷ tỷ đi.”
“Đó mới là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi.”
Giang Vãn Hà không mở miệng, chỉ liếc nhìn Giang Vãn Đường, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường xen lẫn kiêu căng.
Tiểu cô nương này được bảo bọc quá kỹ, mọi tâm tư đều hiện cả lên mặt.
Người tinh ý liếc qua là hiểu, nàng chướng mắt vị tỷ tỷ xuất thân thôn dã này.
Dưới sự thúc giục liên hồi của Tần thị, Giang Vãn Hà bĩu môi, giọng đầy khó chịu: “Ta đã có đích tỷ rồi! Nàng ta chỉ là kẻ thô bỉ từ nông thôn tới, không xứng làm tỷ tỷ của ta!”
Nói xong, nàng ta giận dỗi quay người chạy thẳng ra ngoài.
“Đứa nhỏ này…” Tần thị lộ vẻ bất lực, đành phải cười gượng giải thích với Giang Vãn Đường: “Hà nhi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.”
Tu Trúc đứng bên cạnh bật cười lạnh: “Lệnh thiên kim trông cũng phải mười bốn tuổi rồi chứ? Sắp đến tuổi cập kê gả chồng, còn gọi là nhỏ sao?”
Tần thị cười cười gượng gạo: “Đều tại ta, mấy năm nay chiều nàng quá mức…”
“Đường Nhi, nàng còn nhỏ, ngươi đừng so đo với nàng. Các ngươi mới là tỷ muội ruột thịt, cùng chảy chung một dòng máu.”
A, tỷ muội ruột thịt sao?
Kiếp trước, Giang Vãn Hà đối với Giang Vãn Phù một tiếng lại một tiếng “tỷ tỷ”, gọi thân thiết vô cùng.
Còn đối với nàng thì sao? Trong lời nói, trong ánh mắt, đều là khinh thường và chán ghét không che giấu.
Khóe môi Giang Vãn Đường khẽ cong lên, nụ cười cực nhạt, lại mang theo ý châm chọc sâu sắc: “Đúng vậy, đều là huyết mạch của ngươi. Ngươi nâng niu nàng như châu như báu, âm thầm vì nàng tính toán mọi đường, làm tròn bổn phận của một mẫu thân…”
“Ngay cả Giang Vãn Phù không phải do ngươi sinh ra, ngươi còn có thể coi như con ruột.”
“Vậy vì sao… đến lượt ta… lại không được?”
Giọng nàng lạnh lẽo, từng lời từng chữ rơi thẳng vào tai người đối diện.
Sắc mặt Tần thị cứng lại, ánh mắt lảng tránh: “Đường Nhi, vì nương biết trong lòng ngươi có oán, nhưng năm đó nương thật sự không còn cách nào khác.”
“Từ xưa nữ tử xuất giá, lấy phu quân làm trời. Đắc tội phu quân chẳng khác nào mất chỗ dung thân, những ngày sau này trong phủ chỉ càng thêm gian nan.”