“Nếu không phải ngươi không được phụ thân ngươi vừa mắt, thì ta và Hà nhi ở trong phủ cũng đã có thể sống dễ dàng hơn đôi phần.”
Nói đến đoạn sau, giọng Tần thị càng lúc càng nhỏ, mang theo vài phần chột dạ: “Nói cho cùng… vẫn là ngươi liên lụy chúng ta…”
Giang Vãn Đường khẽ nhếch môi, trong mắt chỉ còn một mảnh lạnh lẽo: “Vậy nên, ngươi đến đây là muốn ta làm gì?”
Tần thị cúi đầu, hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng: “Thật ra mấy năm nay, ta và muội muội ngươi sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Ngày sau nếu ngươi ở trong cung có được chỗ đứng, xin đừng quên nương và muội muội ngươi…”
Nói đến đây, nàng ta ngập ngừng, liếc nhìn Giang Vãn Đường, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Còn gì nữa?” Giang Vãn Đường nhìn nàng không chút biểu cảm, giọng đầy châm biếm. “Ngươi cố ý dẫn Giang Vãn Hà tới tìm ta, hẳn không chỉ để nói mấy lời này.”
Thấy nàng mềm cứng đều không ăn, Tần thị lập tức lạnh mặt: “Nếu đã vậy, hôm nay mẫu thân nói thẳng.”
“Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ vào cung. Trong cung ăn uống không thiếu, lại có người hầu hạ, cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu bạc.”
“Hôm nay phụ thân ngươi vừa cho ngươi mười vạn lượng ngân phiếu, nương nghĩ hay là ngươi để số bạc đó lại cho muội muội làm của hồi môn. Dù sao nàng cũng là muội muội ruột thịt của ngươi.”
“Đưa cho nàng, vốn là điều nên làm.”
Tu Trúc thực sự không nhịn được, nghẹn giọng hỏi: “Vậy của hồi môn của cô nương nhà ta thì sao? Ngươi định cho bao nhiêu?”
Ánh mắt Tần thị thoáng lảng tránh, giọng đầy khó chịu: “Đường Nhi là vào cung, tự nhiên không cần của hồi môn.”
“Vậy tức là không cho?” Tu Trúc tức đến run người.
“Không phải không cho, mà là của hồi môn của ta sớm đã chia cho Phù nhi và Hà nhi rồi. Bây giờ thật sự không lấy ra được nữa…”
Thấy Giang Vãn Đường mím môi cười lạnh, giọng Tần thị càng lúc càng thấp.
Giang Vãn Đường suýt nữa bị sự vô sỉ của Tần thị chọc cười. Mười vạn lượng bạc còn chưa kịp nguội tay, nàng ta đã vội vã tính toán đến rồi.
Nàng khẽ cong môi, nụ cười lạnh đến thấu xương: “Của hồi môn của ngươi, ta không thèm.”
“Nhưng đồ của ta, cũng không phải thứ các ngươi có thể dòm ngó.”
“Ngươi cũng đừng đem huyết thống thân tình hay hai chữ hiếu đạo ra ép ta. Từ xưa cha mẹ không từ, con cái bất hiếu cũng là lẽ thường.”
“Huống chi, giữa ta và các ngươi, chút huyết mạch thân tình ấy đã bị chặt đứt từ mười năm trước, kể từ ngày các ngươi vứt bỏ ta.”
Dứt lời, nàng đưa tay chỉ ra ngoài viện, giọng lạnh lẽo không chút cảm xúc:
“Cút đi!”
“Nghe thêm một câu từ miệng ngươi thôi cũng đã làm bẩn tai ta!”
“Ngươi…” Tần thị tức đến mức ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào nàng, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nói: “Được lắm!”
“Hảo! Hảo lắm!”
“Nếu ngươi đã không biết điều như vậy, vậy sau này vào cung mà xảy ra chuyện gì, thì tự mình gánh lấy! Đừng hòng liên lụy đến tướng phủ dù chỉ nửa phần!”
“Tu Trúc, ném bà ta ra ngoài!” Giang Vãn Đường không kiên nhẫn lên tiếng.
“Tuân lệnh!”
Tu Trúc lanh lẹ xách Tần thị lên, giống như xách một con gà mái già, trực tiếp lôi thẳng ra ngoài.
Một phen náo loạn qua đi, tiểu viện rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Đêm xuống, trăng treo giữa trời, vạn nhà đều đã say giấc.
Đêm đầu xuân, gió nhẹ lướt qua, mang theo chút se lạnh.
Giang Vãn Đường khoác một thân váy dài trắng như hoa lê, một mình đứng trong viện, ánh mắt xa xăm. Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên gương mặt nghiêng tinh xảo của nàng, làn da trắng hơn tuyết. Mái tóc đen dài buông xõa như lụa, ôm lấy dáng người mảnh mai uyển chuyển, càng tôn lên vẻ kiều diễm động lòng người.