Cửa phòng vừa khép lại, Giang Vãn Đường còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe Tu Trúc lo lắng hỏi:
“Cô nương, người thật sự muốn nghe theo bọn họ, tiến cung tuyển tú sao?”
Giang Vãn Đường lười biếng nghiêng người tựa lên mỹ nhân sập, không mấy để tâm mà gật đầu:
“Ừ.”
Tu Trúc vội vàng bước tới, vẻ mặt khó hiểu:
“Cô nương, người làm vậy là vì sao chứ?”
“Giờ chúng ta đâu cần phải dựa vào phủ Thừa tướng để sống. Nếu cô nương không muốn, bọn họ cũng chẳng làm gì được người.”
“Nhưng ta nguyện ý.” Giang Vãn Đường mỉm cười nhàn nhạt.
Tu Trúc sững người, do dự một lát rồi vẫn hỏi:
“Cô nương… là vì đại công tử sao?”
Nếu nói trong phủ Thừa tướng này còn có ai đáng để Giang Vãn Đường bận tâm, thì người đó chỉ có thể là vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng — Giang Hòe Chu.
Nếu không có Giang Hòe Chu, Giang Vãn Đường đã chẳng biết chết bao nhiêu lần rồi.
Hoặc là đêm đông năm nàng sáu tuổi ấy, hoặc là trong những tháng ngày dài đằng đẵng ở sơn dã thôn trang kia.
Những ngày đầu mới bị đưa tới thôn trang, cuộc sống của Giang Vãn Đường vô cùng khốn khổ, có thể nói là chịu đủ mọi ức hiếp.
Đám nông hộ trông coi thôn trang, kẻ nào chẳng là cáo già. Một quý nữ bị thế gia ruồng bỏ, bọn họ sao có thể thật sự coi nàng là chủ tử.
Mùa đông đầu tiên còn chưa qua, Giang Vãn Đường khi ấy tuổi còn nhỏ đã gần như không trụ nổi.
Sốt cao liên miên nhiều ngày không dứt, đám nông hộ dĩ nhiên không nỡ bỏ tiền mời đại phu cho nàng.
Bọn họ chê nàng xui xẻo, liền ném nàng vào phòng chứa củi.
Chỉ đợi nàng tắt thở, cuốn một tấm chiếu, quăng lên núi là xong chuyện.
Chính là huynh trưởng Giang Hòe Chu, sau bao nhiêu vòng vèo tìm kiếm, cuối cùng đã kịp thời tìm tới đó, cứu nàng khỏi tay tử thần.
Khi ấy, Giang Hòe Chu cũng chỉ là một thiếu niên mười một tuổi.
Phụ thân đã hạ lệnh, hắn không thể mang nàng rời đi.
Hắn chỉ nói với nàng một câu:
“Đã không cam lòng, vậy thì hãy cố mà sống tiếp.”
“Còn sống, mới còn hy vọng.”
Về sau, suốt bao năm trời, hắn vẫn âm thầm trợ giúp nàng.
Có thể nói, nếu không có Giang Hòe Chu, thì cũng sẽ không có Giang Vãn Đường của ngày hôm nay.
Trên đời này, Giang Hòe Chu mới là người thân chân chính, cũng là người duy nhất nàng để trong lòng.
Tu Trúc nhìn Giang Vãn Đường trầm mặc không nói, khẽ thở dài rồi tiếp lời:
“Cũng chỉ khi nhắc đến đại công tử, trong mắt cô nương mới lộ ra chút ý cười.”
“Không chỉ vì huynh trưởng,” Giang Vãn Đường chậm rãi nói, “mà còn vì chính ta.”
“Hầu phủ cũng vậy, hậu cung cũng thế, đối với ta đều là những bức tường cao.”
Nếu đã quyết định phải đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về mình, đường đường chính chính trở thành nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, thì giữa việc gả vào hầu phủ và tiến cung, nàng buộc phải đưa ra lựa chọn.
Lần này, nàng chọn tiến cung.
Đến chạng vạng, Hải Đường Uyển lại náo nhiệt thêm một phen.
Quản gia Hứa trước tiên dẫn theo một nhóm tú nương tới đo ni, may y phục cho Giang Vãn Đường.
Ban ngày, bộ dạng áo vải đơn sơ, dáng vẻ khốn khổ của Giang Vãn Đường trước cửa phủ Thừa tướng đã khắc sâu trong lòng người. Thanh danh vợ chồng Giang Tri Hứa hà khắc với thứ nữ cũng vì thế mà lan truyền khắp kinh thành.
Mà điều này vốn là sự thật, Giang Tri Hứa dù muốn che giấu cũng không thể.
Để vãn hồi thể diện cho phủ Thừa tướng, bọn họ tất nhiên phải bỏ ra chút vốn liếng, đặc biệt đặt may cho nàng mấy bộ y phục lộng lẫy.