Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 45

Trước Sau

break

Chử Thanh Oản nghĩ đến lần đầu tiên, trong lòng vẫn có chút e dè. Dù sao cũng là lần đầu, mà Tư Nghiễn Hằng thì không tính là dịu dàng. Nàng không bài xích chuyện ấy, nhưng nói thích thì cũng chưa tới mức ấy.

Nàng khẽ lắc đầu: “Hoàng thượng đã dặn nấu cháo, tối nay chắc là sẽ đến Ngọc Quỳnh Uyển dùng bữa, đến lúc đó tắm rửa cũng không muộn.”

Tránh cho mình ám mùi khói dầu sớm.

Thời gian dần trôi, mặt trời bên ngoài cũng sắp lặn, Ngự thiện phòng đã nấu sẵn cháo từ trước, chỉ đợi thánh giá vừa khởi hành là lập tức đưa tới Ngọc Quỳnh Uyển, sợ rằng đi chậm một khắc sẽ khiến cháo bị nguội.

Chử Thanh Oản dõi nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, lòng cũng dần căng thẳng, nàng khẽ thở ra một hơi, xoay người soi lại trong gương đồng, xác nhận bản thân không có sơ sót nào mới dặn: “Bảo người ra xem thử, Hoàng thượng đến chưa.”

Lộng Thu vâng dạ rồi nhanh chóng chạy đi.

Người còn chưa đến trước cửa Chiêu Dương Cung thì đã trông thấy một bóng vàng từ xa, Lộng Thu giật mình, vội vàng quay đầu chạy về.

Chử Thanh Oản thấy nàng ấy vừa ra ngoài đã quay lại, không khỏi ngạc nhiên: “Sao quay lại nhanh vậy?”

Lộng Thu chạy vội, thở hồng hộc mấy hơi rồi chỉ ra ngoài: “Đến rồi, đến rồi, nô tỳ thấy thánh giá đang hướng về phía Chiêu Dương Cung.”

Chử Thanh Oản dở khóc dở cười, bảo Trì Xuân rót cho Lộng Thu chén trà: “Ngươi cũng không biết chậm lại chút, lỡ đụng phải quý nhân thì sao?”

Nếu để Hoàng thượng nhìn thấy nàng ấy hớt hải thế kia, e là cũng không phải chuyện nhỏ.

Nghe chủ tử trách, Lộng Thu không dám ngửa cổ uống cạn một hơi, sợ bị sặc. Đến khi nàng ấy uống hết chén trà, ngoài viện vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng ấy lấy làm lạ: “Sao còn chưa tới nhỉ?”

Nghe vậy, Chử Thanh Oản liếc mắt ra hiệu cho Trì Xuân.

Nàng không để Lộng Thu đi nữa, sợ Lộng Thu bất cẩn đụng vào thánh giá, Trì Xuân khẽ cúi người rồi lặng lẽ lui ra.

Trì Xuân cũng quay về rất nhanh, nhưng sắc mặt lại không mấy tốt. Chử Thanh Oản không khỏi nhíu mày, nét mong chờ trong mắt cũng nhạt xuống: “Sao vậy?”

Trì Xuân liếc nhìn chủ tử, mới nhẹ giọng đáp: “Nô tỳ vừa ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển thì thấy Tô tần đang trò chuyện với Hoàng thượng, xem chừng là vừa mới trở về từ bên ngoài.”

Trở về từ bên ngoài sao?

Trùng hợp ư?

Chử Thanh Oản không rõ Tô tần đã đi đâu, nhưng nàng không tin vào hai chữ “Trùng hợp” này.

Từ lúc vào cung đến nay, ba lần thị tẩm, một lần bị Du phi chặn ngang, chuyện liên quan đến Nhị Hoàng tử, nàng thậm chí không thể có lấy một chút biểu lộ cảm xúc. Giờ thì đến Tô tần cũng chen vào.

Chử Thanh Oản khẽ bật cười khinh miệt, nàng liếc nhìn vào gương đồng, rồi đưa tay rút xuống một cây trâm ngọc, vài sợi tóc đen rơi lả tả theo.

Không đợi Tụng Hạ kịp kêu lên, Chử Thanh Oản đã đứng dậy. Tụng Hạ hoảng hốt: "Chủ tử làm gì vậy ạ?"

Chử Thanh Oản chẳng buồn ngoái đầu: "Để người ta chê cười một lần là đủ rồi."

Tại Chiêu Dương Cung, Tư Nghiễn Hằng vừa bước xuống từ loan giá thì tình cờ trông thấy Tô tần đang vội vã trở về, không khỏi ngạc nhiên: "Sao giờ này mới về?"

Trong ấn tượng của y, Tô tần vốn luôn dịu dàng khiêm tốn, rất hiếm khi làm điều gì vượt quá khuôn phép. Giờ cửa cung sắp khóa mà nàng ta mới từ ngoài trở về, đúng là hơi muộn.

Tô tần cụp mắt, thoáng do dự, hồi lâu mới khẽ nói: "Nghe cung nhân nói cây quế trong Quế viên nở hoa, tần thiếp mải mê ngắm hoa nên quên mất thời gian."

Tư Nghiễn Hằng nhìn nàng ta một cái, không nói tin cũng không nói không tin.

Dường như Tô tần cũng biết lần gặp gỡ này có phần trùng hợp quá mức, nàng ta cúi thấp đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: "… Hôm nay là sinh thần của tần thiếp."

Không ai nhớ cả, nên nàng ta mới nấn ná bên ngoài lâu đến vậy, chẳng muốn trở về đối diện với một cung điện trống vắng lạnh lẽo.

Tư Nghiễn Hằng khẽ ngẩng mắt, dường như đã nghe ra ẩn ý trong lời nàng ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc