Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 46

Trước Sau

break

Chử Thanh Oản đến đúng lúc này, nàng túm váy chạy tới, có vẻ vô cùng hốt hoảng, một lọn tóc rối buông lơi trên vai. Vừa đến trước cửa Ngọc Quỳnh Uyển, nàng đột ngột dừng lại, tay siết chặt lấy khung cửa, cắn môi nhìn sang bên này.

Sắc mặt và môi nàng đều tái nhợt, chỉ có nơi khóe mắt còn phớt một chút ửng hồng.

Cả Tư Nghiễn Hằng lẫn Tô tần đều quay đầu nhìn sang, ánh mắt Tư Nghiễn Hằng khựng lại.

Tô tần cũng nhìn về phía y, nhưng Tư Nghiễn Hằng không hề do dự, y nhấc chân bước về phía Chử Thanh Oản, có thể thấy rõ thiếu nữ thở phào một hơi.

"Sao nàng lại ra ngoài?"

Tháng tám chưa tính là lạnh, vậy mà tay nàng lại có chút lạnh buốt.

Giọng Chử Thanh Oản hơi khàn: "…Tần thiếp nghe nói thánh giá sắp đến…"

Tư Nghiễn Hằng cúi đầu nhìn nàng, hẳn là không chỉ nghe được ngần ấy, bằng không cũng chẳng đến nỗi hoảng hốt chạy đến như vậy.

Y không nói ra, chỉ thong thả dùng ngón tay thon dài gom lại những sợi tóc rối cho nàng, giọng điệu dửng dưng: "Gấp gáp gì chứ."

Giọng nàng buồn bã, tựa như hơi ẩm phảng phất sau cơn mưa: "Tần thiếp sợ… Người lại không đến nữa."

Tư Nghiễn Hằng chợt nhận ra, câu "Đừng để thất hẹn lần thứ hai" nàng nói buổi trưa có lẽ không phải đang nói Giang Bảo lâm.

Mà là đang nói đến đêm đầu tiên nàng nhập cung, y đã để nàng chờ suốt một đêm dài trong vô vọng.

Ánh mắt Tư Nghiễn Hằng trong thoáng chốc trở nên đanh lại, khung cảnh xung quanh cũng như lặng xuống theo tiếng gió. Mấy sợi tóc đen vấn quanh khớp ngón tay y, mang theo một cảm giác ngứa ngáy khó tả, vừa mơ hồ vừa mơ mộng.

Hồi lâu sau, Tư Nghiễn Hằng mới buông tay xuống, y nói: "Đã đồng ý với nàng, tất nhiên trẫm sẽ đến."

Chử Thanh Oản chỉ tin ba phần lời ấy, nhưng điều đó không ngăn được nét vui mừng bất chợt ánh lên trong đáy mắt nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào Tư Nghiễn Hằng, ai cũng có thể thấy tâm trạng nàng đang tốt lên rõ rệt.

Tô tần đứng nhìn cảnh tượng ấy, tay dần siết chặt lấy khăn tay.

Thanh Li cũng không để lộ dấu vết gì, chỉ lặng lẽ đỡ lấy nàng ta, như muốn giúp nàng ta giữ vững thân mình, ánh mắt lo lắng kín đáo liếc nhìn nàng ta.

Nhưng Tô tần chẳng cách nào tự an ủi mình được.

Việc tình cờ gặp Tư Nghiễn Hằng là giả, nhưng hôm nay thật sự là sinh thần của nàng ta. Nàng ta không ngờ rằng, Tư Nghiễn Hằng lại không chút do dự mà đi thẳng về phía Chử Thanh Oản.

Nàng ta đã từng nghĩ... Ít nhất sau khi nghe được tin đó, Tư Nghiễn Hằng sẽ nảy sinh chút lòng thương hại.

Nhưng hoàn toàn không có.

Tô tần vẫn luôn biết rằng hậu cung là nơi gió đổi triều xoay, tình cảm đến rồi đi chẳng có gì lạ. Nàng ta từng nhủ lòng phải bình thản nhìn nhận mọi chuyện. Nhưng chỉ đến khi Tư Nghiễn Hằng thực sự lựa chọn người khác ngay trước mặt nàng ta, nàng ta mới thực sự cảm nhận rõ, Hoàng thượng không hề có chút thương xót nào dành cho mình cả.

Ánh mắt Chử Thanh Oản lướt qua Tư Nghiễn Hằng, chạm phải ánh nhìn của Tô tần.

Cùng ở một cung, Tô tần là phi tần mà nàng thường gặp nhất trong hậu cung. Tô tần không hổ với lời ca tụng trong cung, dịu dàng hiền hòa. Nhưng đây là lần đầu tiên Chử Thanh Oản nhìn thấy trên gương mặt ấy chẳng có lấy một biểu cảm nào.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Chử Thanh Oản lập tức nhận ra, giữa nàng và Tô tần, sớm muộn cũng sẽ có khoảng cách chẳng thể vượt qua.

Nàng cũng đã nghe thấy câu ấy, hôm nay là sinh thần của Tô tần.

Nhưng thì sao? Hôm nay là sinh thần của Tô tần, vậy nên nàng đáng đời bị đoạt sủng, ngày mai trở thành trò cười cho thiên hạ à?

Chử Thanh Oản cụp mắt, giấu đi chút băng giá vừa thoáng qua trong đáy mắt.

Nàng siết chặt lấy tay áo của Tư Nghiễn Hằng, rất mạnh, đến mức tay áo nhăn lại, các đốt ngón tay nàng trắng bệch, vậy mà vẫn không chịu buông.

Tư Nghiễn Hằng nhận ra, nhưng không để ý đến hành động nhỏ ấy của nàng. Y chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, giọng nói trong màn đêm như thấm đượm chút dịu dàng: "Đêm lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh, đi thôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc