Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 43

Trước Sau

break

Cam Tuyền Cung vốn chỉ có một mình nàng ta là phi tần cư trú, Giang Bảo lâm là người được sắp xếp vào đây sau đợt tuyển tú lần này. Du phi hiểu rất rõ, đây là Chu Quý phi cố tình muốn khiến nàng ta khó chịu.

Nàng ta chưa từng chủ động tìm Hoàng thượng.

Bởi nàng ta biết rõ, Tư Nghiễn Hằng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm mất mặt Chu Quý phi. Dù nàng ta có được sủng ái đến đâu, có những chuyện vẫn không thể vượt giới hạn.

Lúc đầu, Giang Bảo lâm cũng xem như an phận. Nhưng sau mấy lần Tư Nghiễn Hằng ghé đến Cam Tuyền Cung mà không bước chân vào Cảnh Kỳ Các, thì nàng ta không khỏi nảy sinh tính toán. Dù sao, thánh giá ở ngay trước mắt, vậy mà cứ mãi chẳng thể gặp được, sao có thể không động lòng?

Về sau, thời gian Giang Bảo lâm thỉnh an đột nhiên được thay đổi, nàng ta “Vô tình” gặp được thánh giá ở trước điện của Cam Tuyền Cung.

Đêm ấy, đèn trong Cảnh Kỳ Các tự nhiên sáng lên.

Hôm nay còn có thể khiến Hoàng thượng cùng nàng ta dạo chơi Ngự hoa viên, có thể thấy cũng là người biết lấy lòng Thánh thượng. Du phi không ngờ mới chỉ nửa canh giờ chưa trôi qua, sao Giang Bảo lâm đã một mình quay về?

Thị nữ Thư Sơn tiến lên xoa bóp vai cho nàng ta, nói: “Nghe nói vừa đến Ngự hoa viên, nàng ta và Thánh thượng đã gặp được Cố Mỹ nhân và Chử Tài nhân.”

“Thánh thượng mời Chử Tài nhân đi du hồ, nàng ta lại không biết điều, cứ nhất quyết đòi đi theo, kết quả cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy mất mặt mà thôi.”

Chuyện Giang Bảo lâm đòi theo đi du hồ xảy ra ngay tại bờ hồ Trường Diên, xung quanh đều có cung nhân, tất nhiên chẳng thể giữ kín, Thư Sơn nắm được tin tức cũng là chuyện dễ hiểu.

Thư Sơn chẳng hề che giấu sự hả hê của mình. Trong mắt nàng ta, việc Giang Bảo lâm được sủng ái chẳng qua cũng chỉ nhờ hương gió đông của Du phi mà thôi, thế nên tất nhiên nàng ta không ưa nổi Giang Bảo lâm.

Hơn nữa, nàng ta cũng lấy làm khó hiểu, chủ tử nhà mình vốn chẳng phải người dễ tính, sao lại để mặc cho Giang Bảo lâm đắc ý những ngày qua?

Thắc mắc ấy nàng ta cũng buột miệng hỏi ra.

Nghe vậy, Du phi liếc nàng ta một cái đầy khó chịu: “Gần đây Hoàng thượng vừa hay để mắt đến nàng ta, bản cung đối phó nàng ta làm gì?”

Vậy rốt cuộc là muốn làm khó Giang Bảo lâm, hay là muốn làm khó Hoàng thượng?

Giang Bảo lâm sống ở Cam Tuyền Cung, nếu nàng ta có thể mãi được sủng ái thì thôi, nhưng chỉ cần có một ngày thất sủng, việc xử lý nàng ta cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Hơn nữa...

Du phi liếc nhìn về một hướng nào đó, Chu Quý phi xem vị trí kia là mục tiêu nhất định phải đạt được, lẽ nào nàng ta lại không có chút dã tâm nào?

Lúc này đây, nàng ta cũng không muốn để Hoàng thượng cho rằng mình là người không có lòng bao dung.

Nghe xong, Thư Sơn vỗ trán, gương mặt đầy vẻ bừng tỉnh lẫn hối lỗi: “Vẫn là nương nương nghĩ chu đáo.”

Du phi khẽ cong khóe môi, nhưng rất nhanh, nụ cười nơi khóe miệng dần dần tắt đi, ánh cười chẳng chạm tới đáy mắt: “Chỉ là, quả thực vị Chử Tài nhân kia rất được Hoàng thượng sủng ái.”

Trong số những tân phi, người đầu tiên được thị tẩm chính là Chử Tài nhân. Dù từng bị người trong cung nàng ta phá rối một lần, nhưng vẫn không cản được việc nàng được ân sủng. Gần một tháng trôi qua, nàng ta vốn tưởng Hoàng thượng đã sớm quên người này rồi, không ngờ hôm nay mới gặp lại mà đã bị nàng lôi kéo trở về.

Rõ ràng, Chử Tài nhân đã khiến Hoàng thượng ghi nhớ nàng.

Loại người như Giang Bảo lâm, nàng ta không thèm để vào mắt, nhưng Chử Tài nhân thì lại hoàn toàn ngược lại. Hậu cung đông đúc phi tần, có mấy người thật sự có thể để lại ấn tượng trong lòng Hoàng thượng?

Thư Sơn hơi nín thở, dè dặt đề nghị: “Nếu nương nương thấy nàng ta chướng mắt, có cần nô tỳ đến chỗ Kính Sự Phòng một chuyến không ạ?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc