Chử Thanh Oản nghẹn họng, giờ thì nàng đã hiểu rõ ẩn ý trong lời Tư Nghiễn Hằng, nếu nàng không cho y quay về bên Giang Bảo lâm, thì giữ Giang Bảo lâm lại bên cạnh để làm gì?
Giang Bảo lâm muốn theo ra hồ du ngoạn, mục đích đâu phải để ngồi nhìn hoàng thượng thân mật với người khác.
Chử Thanh Oản chậm rãi chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung, giọng nói của nàng cũng theo đó mà chậm lại: “Nếu người thật sự không muốn để nàng ấy theo, thì cần gì phải gọi nàng ấy đến đây một chuyến?”
Bốn phía lặng đi trong chốc lát, cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ lại thổi tới. Tư Nghiễn Hằng cúi đầu nhìn nàng, khi nàng nói một đằng nghĩ một nẻo, thường sẽ có động tác nhỏ. Ngón tay nàng cứ mãi dừng lại ở lọn tóc, mãi không chịu buông xuống.
Tư Nghiễn Hằng không vạch trần điều đó, y chỉ hỏi lại lần nữa: “Thật sự không thấy khó chịu sao?”
Nàng miệng nói không để tâm, nhưng từng lời lại chẳng rời khỏi Giang Bảo lâm.
Chử Thanh Oản im bặt, thở dài trong lòng, cảm thấy đúng là Tư Nghiễn Hằng cố tình gây khó dễ. Nàng nghĩ vậy, cũng buột miệng than trách: “Hoàng thượng làm khó tần thiếp rồi.”
Nàng cắn môi, giọng nói nhẹ như tơ lụa, mà lời trách hờn kia lại giống như một chiếc móc câu ngầm.
Tư Nghiễn Hằng điều chỉnh lại tư thế ngồi, vẻ thảnh thơi chờ nghe nàng nói tiếp.
Chử Thanh Oản hơi nhăn mũi: “Tần thiếp không nói dối. Hôm nay là người đi cùng Giang Bảo lâm, tần thiếp đã giành lấy người rồi. Nếu vì nàng ấy theo đến mà tần thiếp lại khó chịu, thì trong mắt Hoàng thượng chẳng phải tần thiếp sẽ trở thành kẻ tham lam không biết chừng mực sao?”
Nàng nói là giành lấy y, lời như đi dạo trên đầu lưỡi một vòng, âm ờ không rõ.
Nhưng Tư Nghiễn Hằng nghe thấy rõ ràng.
Y hơi muốn bật cười, rồi quả thật cúi đầu, khẽ nhếch khóe môi.
Chử Thanh Oản vẫn tiếp tục, giọng nói có phần u uất: “Tần thiếp không muốn bị Hoàng thượng nhìn theo cách đó, cho nên tần thiếp không hề không vui.”
Nàng nói là không, nhưng ai nghe cũng nhận ra, hai chữ kia đáng lẽ nên là không dám.
Lần đầu tiên, Tư Nghiễn Hằng nghiêm túc nhìn Chử Thanh Oản. Trước kia, y chỉ cảm thấy nàng là một mỹ nhân, ngoài điều ấy ra không có ấn tượng gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay, y bỗng thấy Chử Thanh Oản thật thú vị.
Xem những gì nàng nói, tầng tầng lớp lớp dẫn dắt, chẳng hề có câu nào nịnh bợ hay lấy lòng như kiểu y vui thì nàng cũng vui, nghe có vẻ chân thành vô cùng. Nhưng Tư Nghiễn Hằng lại biết rõ, nàng nói dối. Thế mà đôi mắt nàng lại trong veo, lấp lánh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn y một cái.
Vì vậy, có một số việc cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một phi tần hậu cung, biết cách khiến y vui vẻ đã là điều hiếm có rồi.
Tư Nghiễn Hằng nói với hàm ý khó dò: “Thật sao?”
Chử Thanh Oản nghẹn lời, đây là kiểu đáp lại gì vậy chứ?
Tư Nghiễn Hằng không giải thích, y bóc một hạt sen, đưa đến bên miệng nàng. Chử Thanh Oản ngẩn người cắn lấy, vị ngọt thanh lan tỏa trong khoang miệng.
“Thế nào?”
Chử Thanh Oản chần chừ đáp: “Hoàng thượng đã bỏ tâm sen, ngọt lắm ạ.”
Tư Nghiễn Hằng ung dung nói: “Vậy tối nay vừa hay có thể dùng nó nấu cháo.”
Chử Thanh Oản hiểu ngay hàm ý trong lời y, nàng lập tức mỉm cười nói: “Tần thiếp sẽ sai người chuẩn bị cháo hạt sen, tối nay kính chờ thánh giá của Hoàng thượng tại Ngọc Quỳnh Uyển.”
Trước khi rời đi, Chử Thanh Oản quay đầu nhìn Tư Nghiễn Hằng, nói: “Hoàng thượng không thể thất hứa lần thứ hai đâu đấy.”
Tư Nghiễn Hằng sững lại, lần thứ hai?
Y chợt nhớ đến câu “Không phải người đã nói hôm nay sẽ ở lại cùng thiếp sao” của Giang Bảo lâm, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Trước khi chia tay, còn phải nhắc đến Giang Bảo lâm một chút.
Nàng thật là nhỏ nhen quá mức.
Tại Cam Tuyền Cung, ngay khi Giang Bảo lâm trở về, Du phi đã nhận được tin. Nàng ta hờ hững liếc mắt, hỏi với vẻ như cười như không: “Sao thế?”