Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 41

Trước Sau

break

Chử Thanh Oản bị hỏi đến ngẩn người.

Tư Nghiễn Hằng khẽ tặc lưỡi: "Để trẫm đi cùng nàng du hồ, vậy mà lại ném trẫm sang một bên, còn mình thì thảnh thơi tự tại."

Chử Thanh Oản nghẹn họng, nàng cảm thấy Tư Nghiễn Hằng đúng thật là người biết đổ vấy cho người khác.

Nàng cúi đầu dần dần, giọng nói hơi trầm thấp: "Hoàng thượng vốn đi cùng Giang Bảo lâm, tần thiếp chen ngang đã là khiến người khó chịu, sao dám một mình độc chiếm Hoàng thượng."

Tư Nghiễn Hằng bật cười ngắn một tiếng: "Chử Tài nhân quả là biết điều."

Chử Thanh Oản hơi đỏ mặt, đừng tưởng nàng không nghe ra ý giễu cợt trong câu đó. Nàng nhịn cơn bực, trở tay nắm lấy Tư Nghiễn Hằng.

Tư Nghiễn Hằng nhướng mày hỏi: "Giờ lại làm gì?"

Chử Thanh Oản ngẩng đầu lên, không hề tránh né ánh mắt, nhìn thẳng vào y: "Chẳng phải Hoàng thượng đã nhìn ra rồi sao?"

"Tần thiếp chẳng biết điều chút nào cả, nên không định để Hoàng thượng quay về với Giang Bảo lâm nữa. Như vậy không được sao?"

Tư Nghiễn Hằng cúi đầu nhìn nàng. Thời gian kéo dài, khí thế của nàng càng lúc càng yếu đi, ánh mắt nhìn y khẽ run rẩy như muốn dời đi.

Chử Thanh Oản chờ mãi không thấy y đáp lời, sắc mặt như vừa xấu hổ vừa buồn bã, tay nàng cũng dần dần buông lỏng, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Thực ra, Chử Thanh Oản vốn không hề cảm thấy thất vọng, chỉ là thấy Tư Nghiễn Hằng thật khó đối phó.

Ở nhà, nàng thường dùng chiêu này với phụ thân và huynh trưởng, mười lần thì chín lần thành công. Tiếc thay, với Tư Nghiễn Hằng thì chẳng có chút tác dụng.

Nhưng nghĩ lại thì cũng phải, nếu dễ dàng khiến Tư Nghiễn Hằng để tâm thì đâu tới lượt nàng phải dùng đến mưu mẹo.

Từ đầu đến cuối Tư Nghiễn Hằng cũng không trả lời nàng.

Nhưng đến khi Giang Bảo lâm không kiềm được mà bước ra, Tư Nghiễn Hằng cũng chẳng ngoái đầu lại, chỉ lạnh nhạt phân phó: "Ngụy Tự Minh, đưa Giang Bảo lâm về bờ."

Giang Bảo lâm sững sờ, thốt lên: "Hoàng thượng?"

Chử Thanh Oản cũng bất ngờ ngẩng đầu lên, Tư Nghiễn Hằng kéo nàng đứng dậy. Dường như nàng cũng bị ngạc nhiên, lặng lẽ đứng bên cạnh y, không nói lấy một lời.

Giang Bảo lâm thu hết cảnh tượng ấy vào mắt, chỉ thấy như Chử Thanh Oản đã giở thủ đoạn gì đó. Nàng ta cố nặn ra một nụ cười gượng, giọng nhẹ nhàng mềm mỏng: "Hoàng thượng, chuyện này là sao? Chẳng phải người đã nói hôm nay sẽ đi cùng tần thiếp mà?"

Tư Nghiễn Hằng không đáp lại câu hỏi của nàng ta, chỉ lạnh nhạt nói: "Nàng cứ về trước."

Tất nhiên Giang Bảo lâm không cam tâm rời đi như vậy, nàng ta còn định nói tiếp, nhưng Tư Nghiễn Hằng quay đầu liếc nhìn một cái, ánh mắt y lúc này đã lạnh đi, không chút cảm xúc.

Từ lúc ở bờ đến giờ, đây là lần thứ hai Giang Bảo lâm không biết điều.

Ngụy Tự Minh lập tức nhận ra điều gì đó, khéo léo chen lời cắt ngang: "Giang Bảo lâm, nô tài đưa người về."

Hắn ta cũng không hẳn là muốn giải vây cho Giang Bảo lâm, mà là chọc giận Hoàng thượng thì cũng chẳng có lợi cho bất kỳ ai.

Giang Bảo lâm nghẹn lời. Nàng ta cũng nhận ra không khí đã trở nên khác lạ. Đôi mắt hơi ửng đỏ, cuối cùng không dám gây chuyện thêm, uất ức cúi người hành lễ: "Tần thiếp tuân mệnh."

Sau khi Giang Bảo lâm rời đi, trên thuyền chỉ còn lại Chử Thanh Oản và Tư Nghiễn Hằng. Chử Thanh Oản vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Chuyện vừa rồi, lẽ nào là câu trả lời cho câu hỏi khi nãy của nàng?

Chử Thanh Oản không dám suy nghĩ bừa, nhưng rồi có người thong thả lên tiếng hỏi: "Vui rồi chứ?"

Chử Thanh Oản chỉ cảm thấy oan ức, nàng tròn mắt phản bác: "Hoàng thượng đừng vu oan cho tần thiếp! Tần thiếp không có không vui, cũng chưa từng bảo người đuổi Giang Bảo lâm đi."

Trên thuyền, cung nhân không ai dám ngẩng đầu, tất cả đều cúi mặt, chẳng ai dám nghe đoạn đối thoại giữa hai vị chủ tử. Con thuyền từ từ dừng lại giữa đầm sen.

Tư Nghiễn Hằng chẳng nói tin cũng chẳng nói không tin, chỉ chậm rãi lặp lại lời nàng vừa nói khi nãy: "Không cho trẫm quay lại với nàng ta à?"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc