Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 40

Trước Sau

break

Nàng ta khẽ quay đầu, giả vờ như không hiểu ý trong ánh mắt của Cố Mỹ nhân.

Cố Mỹ nhân chớp mắt, cũng không miễn cưỡng. Dù sao không phải ai cũng nghĩ giống nàng ta.

Nàng ta chỉ là có chút tiếc nuối mà nhìn chiếc thuyền đã chuẩn bị kỹ lưỡng, giờ thì hay rồi, tất cả đều là may giá y cho người khác. Nàng ta rầu rĩ rời khỏi hồ Trường Diên.

Sau khi Cố Mỹ nhân rời đi, bên hồ Trường Diên chỉ còn lại ba người, Tư Nghiễn Hằng, Chử Thanh Oản và Giang Bảo lâm.

Giang Bảo lâm không dám tiếp tục im lặng nữa, nàng ta sợ nếu còn lặng im, Hoàng thượng thực sự sẽ quên mất sự hiện diện của nàng ta. Nàng ta tiến lên một bước, khiến cả Tư Nghiễn Hằng và Chử Thanh Oản không thể không để ý đến mình, cười nói: "Bây giờ là lúc hạt sen ngọt thơm, chẳng trách Cố Mỹ nhân lại muốn chọn lúc này để du hồ."

Nàng ta đưa tay ôm lấy cánh tay Tư Nghiễn Hằng, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo y, nũng nịu quấn quýt nói: "Chuyện vui thế này, Hoàng thượng không được quên tần thiếp đâu đấy."

Chử Thanh Oản liếc nhìn tư thế ba người lúc này, ý cười nơi khóe môi nàng dần nhạt đi, nhưng nàng không nói gì, dù sao Giang Bảo lâm cũng không nói với nàng, người có thể quyết định cũng không phải là nàng.

Nàng chỉ thản nhiên rút tay lại, thuận thế vén gọn mái tóc bên má.

Hơi ấm trong lòng bàn tay rút đi, Tư Nghiễn Hằng ngẩng mắt nhìn về phía nàng, đúng lúc ấy nàng vừa buông tay xuống, mái tóc được vén gọn sau tai, nét cười nơi mặt nàng vẫn ung dung như cũ, như thể cảm xúc chẳng hề dao động.

Nàng không bận tâm việc Giang Bảo lâm có đi cùng hay không, nhưng nàng không muốn duy trì tư thế ba người quấn lấy nhau như khi nãy.

Thật không thuận mắt.

Chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng bầu không khí mập mờ ban nãy lập tức tan biến sạch. Tư Nghiễn Hằng cảm thấy điều gì đó, hơi nheo mắt, tùy ý đáp lời Giang Bảo lâm: "Muốn đi thì đi."

Giang Bảo lâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng ta đã nói đến nước này, nếu vẫn bị Hoàng thượng từ chối, thì e là không còn mặt mũi nào đối diện với Chử Tài nhân nữa.

Chử Thanh Oản liếc nhìn mấy chiếc thuyền, Cố Mỹ nhân vốn định dẫn theo cung nhân cùng vui chơi, nên thuyền cũng không nhỏ, ít nhất có thể chứa được ba vị chủ tử. Chỉ là bọn nô tài thì không thể theo hết lên được.

Trước ánh mắt mà Giang Bảo lâm nhìn sang, Chử Thanh Oản cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Nói cho cùng, người chen ngang giữa đường vốn là nàng.

Cả đoàn người cùng lên thuyền. Cung nhân đứng đầu thuyền, cầm mái chèo khua nước, thuyền khẽ chao đảo, làn gió nhẹ lướt qua đám lá sen mang theo mùi hương thoang thoảng. Trong lúc con thuyền lướt qua giữa những đóa sen, Chử Thanh Oản vốn biết bơi nên không lo sẽ rơi xuống nước, nàng ngồi ở mép thuyền, nửa người nghiêng ra ngoài để hái sen.

Có người nắm lấy tay nàng, khiến nàng chẳng còn lo ngại việc rơi xuống hồ. Giọng nói người ấy vang lên, không cao cũng chẳng thấp: "Gan nàng cũng lớn đấy."

Chử Thanh Oản hơi ngạc nhiên, ngón tay nàng đang cầm lấy gốc đài sen, bẻ gãy “Rắc” một tiếng giòn tan: "Sao Hoàng thượng lại tới đây?"

Giang Bảo lâm vừa lên thuyền đã lập tức kề sát Tư Nghiễn Hằng, như thể sợ bản thân bị rơi xuống nước. Còn thái độ này là thật hay giả, chẳng ai muốn tra xét.

Chử Thanh Oản không ở lại trong khoang thuyền để tranh giành sự chú ý với Giang Bảo lâm, nàng lo làm vậy ngược lại sẽ khiến Tư Nghiễn Hằng cảm thấy ghét bỏ.

Nàng liếc nhìn mặt hồ, thấy từng làn sóng lăn tăn có thể bắn lên người, lo sẽ làm bẩn áo của Tư Nghiễn Hằng nên đành từ bỏ ý định hái sen, lùi về giữa thuyền. Nàng ngẩng đầu, giọng nói vang lên không rõ là trách hay dỗi: "Hoàng thượng không ở lại với Giang Bảo lâm sao?"

Tư Nghiễn Hằng từ trên cao nhìn xuống nàng, thấy rõ từng nụ cười vụn vặt trong đáy mắt nàng, y không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thế còn nàng?"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc