Lòng bàn tay đưa đến trước mắt nàng.
Chử Thanh Oản hơi khựng lại, khóe mắt lướt qua Cố Mỹ nhân và Giang Bảo lâm, nhưng chỉ là thoáng qua. Nàng chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, chỉ do dự một chút rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của y. Nàng hơi cúi đầu, sắc đỏ nơi gò má rốt cuộc không nén nổi mà lan tràn, vành tai cũng đỏ bừng như thể sắp nhỏ máu.
Ánh mắt Tư Nghiễn Hằng lướt qua vành tai đỏ ửng ấy.
Y vốn không phải bậc chính nhân quân tử, nhìn nàng như thế, không khỏi nhớ đến đêm đó, trong lòng khẽ dâng lên một cơn sóng ngầm bí ẩn.
Chử Thanh Oản dịu giọng nói: “Tần thiếp đang trên đường trở về cung, giữa đường gặp Cố Mỹ nhân nên trò chuyện đôi ba câu.”
Tư Nghiễn Hằng cũng đã nhìn thấy thuyền trên mặt hồ, y quay sang nhìn Cố Mỹ nhân: “Nàng thật nhàn nhã.”
Dù sao hai người cũng quen biết từ thuở nhỏ, so với những phi tần khác, lời nói cũng tự nhiên thân thiết hơn đôi phần.
Tâm trí con người có hạn, khi vừa nói chuyện với Chử Thanh Oản, vừa trò chuyện với Cố Mỹ nhân, y đã vô thức lãng quên sự tồn tại của Giang Bảo lâm đang đứng phía sau.
Nét cười trên mặt Giang Bảo lâm thoáng chốc nhạt đi một chút, rất khó nhận ra.
Cố Mỹ nhân thì chẳng để tâm đến những điều này. Từ khi Tư Nghiễn Hằng lâu ngày không tuyên nàng ta thị tẩm, nàng ta đã phần nào hiểu được tại sao trước khi tiến cung, mẫu thân lại căn dặn nàng ta nhiều đến thế.
Nàng ta chỉ có phần hơi sốt ruột, không biết Tư Nghiễn Hằng sẽ nấn ná bao lâu, có làm lỡ mất thời gian nàng ta định du ngoạn hồ sen không.
Nghe lời Tư Nghiễn Hằng, Cố Mỹ nhân chỉ cúi đầu, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, nhỏ giọng đáp: “Tần thiếp ham chơi, khiến Hoàng thượng chê cười rồi.”
Nàng ta cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn y lấy một cái. Lời nói cũng không mang chút thân mật nào. Nàng ta tự biết thân phận, nếu thực sự ỷ vào quan hệ biểu huynh muội mà tỏ vẻ thân thiết, e rằng người mất thể diện sẽ chỉ là nàng ta mà thôi.
Hiển nhiên, nàng ta có phần sợ hãi Tư Nghiễn Hằng.
Tư Nghiễn Hằng biết rõ điều đó. Biểu muội của y từ nhỏ đã sống trong vinh hoa, sớm quen cảnh nam nhân rắp tâm tiếp cận, từ đó sinh ra sự bài xích đối với nam giới, dần dà mới thành ra dáng vẻ như bây giờ.
Nếu không, cô mẫu cũng sẽ chẳng bảo nàng ta tiến cung.
Tư Nghiễn Hằng cũng không nói gì thêm với Cố Mỹ nhân, dù sao trong cung này, nuôi một tiểu cô nương như nàng ta cũng chẳng tốn kém gì.
Y quay sang nhìn Chử Thanh Oản: “Nàng có muốn chơi không?”
Chử Thanh Oản khẽ chớp mắt: “Nếu Hoàng thượng cùng tần thiếp, tất nhiên tần thiếp cũng muốn chơi rồi.”
Tư Nghiễn Hằng hơi nheo mắt, ánh nhìn mang theo hàm ý khó dò: “Xem ra, trẫm không thể phụ lòng giai nhân rồi.”
Có người lặng lẽ móc lấy ngón tay y dưới tay áo, chẳng hề an phận chút nào.
Lời của Tư Nghiễn Hằng vừa dứt, sắc mặt của Cố Mỹ nhân lập tức đông cứng lại.
Một mình nàng ta thì gọi là đi du hồ vui chơi, nhưng đi cùng Tư Nghiễn Hằng thì lại thành theo giá, ai còn có thể vui nổi?
Cố Mỹ nhân lập tức muốn rút lui, nàng ta lui về sau một bước, cúi đầu nói khẽ: "Tần thiếp chợt nhớ trong cung còn có việc, xin không cùng Hoàng thượng và Chử Tài nhân đi nữa."
Chử Thanh Oản hơi ngạc nhiên, cơ hội được cùng Thánh thượng du hồ bày ra trước mắt, thế mà Cố Mỹ nhân lại không muốn?
Tư Nghiễn Hằng hoàn toàn không để tâm, chỉ khẽ gật đầu: "Vậy nàng lui xuống đi."
Cố Mỹ nhân thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta không ngốc, tất nhiên nhìn ra được tâm trạng vui vẻ của Tư Nghiễn Hằng là vì ai, nàng ta chẳng muốn ở lại làm nền.
Nghĩ người khác như mình, Cố Mỹ nhân liếc nhìn Giang Bảo lâm. Trong lòng Giang Bảo lâm dâng lên một cơn tức, rõ ràng nàng ta mới là người đi du hồ cùng Hoàng thượng, cớ gì giờ lại phải nhường chỗ cho Chử Tài nhân?