Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 35

Trước Sau

break

Chu Quý phi có chút không hài lòng nhìn về phía Du phi: “Dù sao Dương Quý tần cũng là thân mẫu của Nhị Hoàng tử, máu mủ tình thâm, đã lâu như vậy, muội vẫn còn ngăn cản nàng ta không cho gặp Nhị Hoàng tử sao?”

Một câu máu mủ tình thâm với Du phi chẳng khác nào lời chói tai nhất.

Nàng ta lập tức sầm mặt: “Quý phi nương nương nói thì nhẹ nhàng lắm, không phải Công chúa bị hại đến suýt mất mạng, dĩ nhiên Quý phi nương nương chẳng thể thấu hiểu tâm trạng của thần thiếp.”

Thấy Du phi ăn nói không kiêng dè như thế, sắc mặt Chu Quý phi cũng trầm xuống, nghiêm giọng: “Du phi, chú ý lời lẽ của muội!”

Chu Quý phi vào cung nhiều năm, dưới gối chỉ có một vị Công chúa, vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, yêu chiều như châu ngọc, sao có thể chịu được lời nói như nguyền rủa Cng chúa như vậy?

Du phi chỉ cười lạnh, ánh mắt đầy mỉa mai nhìn về phía Chu Quý phi: “Chỉ một câu thôi mà Quý phi nương nương cũng không chịu nổi, vậy thì làm sao thần thiếp có thể bình thản đối mặt với kẻ suýt chút nữa đã hại chết Châu Nhi?”

Chu Quý phi nghẹn lời, nàng ta cũng hiểu rõ vảy ngược của Du phi, nếu thật sự chọc giận nàng ta, nàng ta sẽ chẳng nể mặt bất kỳ ai.

Dù sao... Hoàng thượng luôn đứng về phía nàng ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Quý phi không khỏi nghẹn lại một cục tức.

Cuối cùng, Dương Quý tần cũng không nhịn được nữa: “Tần thiếp không hề hại Nhị Hoàng tử!”

Với Chu Quý phi, Du phi còn có thể nói mát nói mé, nhưng với Dương Quý tần, nàng ta chẳng buồn kiêng nể gì, bèn quát lớn: “Ngươi im miệng! Đừng để bản cung nghe được ba chữ Nhị Hoàng tử từ miệng ngươi, ngươi cũng xứng nhắc đến nó sao!”

Sắc mặt Dương Quý tần chợt trắng bệch.

Cuối cùng Dung Tiệp dư cũng không nén nổi, khẽ thở dài: “Du phi nương nương, chuyện năm xưa vốn không phải Dương Quý tần cố ý gây ra, người cần gì phải nhằm vào nàng ấy như vậy, chẳng phải chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng thôi sao?”

Mấy chữ “Người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng” khiến không ít người ánh mắt chợt lóe, rồi lại vội vàng cụp mi xuống, che đi mọi cảm xúc.

Mọi người xung quanh thấy các bậc chủ vị tranh cãi nảy lửa, ai nấy đều sợ hãi không dám thở mạnh, cũng như Chử Thanh Oản, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sợ bị bất kỳ vị nương nương nào chú ý đến.

Du phi quay sang nhìn Dung Tiệp dư, ánh mắt lóe lên, hừ lạnh: “Ngươi với nàng ta là cá mè một lứa, đương nhiên không cảm thấy nàng ta có lỗi. Người ta nói hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng sao ngươi biết nàng ta có phải vì lợi ích bản thân mà dám ra tay với chính con ruột hay không.”

Giọng nàng ta dần dần trở nên sâu xa: “Phải nhớ rằng, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Dung Tiệp dư nghe mà cau mày, không hiểu Du phi nương nương đang ám chỉ điều gì.

Dương Quý tần thì hoàn toàn phẫn nộ, bật thốt: “Người có thể vu oan cho tần thiếp trước mặt Hoàng thượng thì cũng thôi đi, giờ lại còn muốn đổ thêm tội lên đầu tần thiếp, hận không thể khiến tần thiếp không sống nổi trong hậu cung! Rốt cuộc tần thiếp đã đắc tội gì với Du phi nương nương, khiến người căm ghét tần thiếp đến vậy?”

Du phi thấy nàng ta giả vờ hồ đồ, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Ngươi là thứ gì mà dám chỉ tay vào bản cung mà chất vấn!”

Nhìn tình hình hoàn toàn hỗn loạn, Chu Quý phi cũng nhíu chặt mày. Tuy nàng ta vui mừng khi thấy Du phi và Dương Quý tần không hòa thuận, nhưng điều đó không có nghĩa nàng ta muốn nhìn thấy hai người gây chuyện ngay trong Triêu Hòa Cung.

Nàng ta cao giọng quát: “Đủ rồi! Các ngươi có biết đây là nơi nào không mà dám hỗn xược thế này?”

Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Nhờ một tiếng quát này mà cuối cùng Dương Quý tần cũng bình tĩnh lại, nàng ta chán nản cúi đầu, trên lưng rịn ra lớp mồ hôi lạnh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc