Tuy các phi tần đều hiểu hôm đó chỉ là trùng hợp, nhưng không còn cách nào khác, đành liều mạng thử vận may.
Ngay lúc lòng người hoang mang bất ổn, cuối cùng thánh giá cũng lại triệu người thị tẩm, nhưng không phải một trong các tân phi, mà là Du phi nương nương vốn luôn được sủng ái.
Lộng Thu không nhịn được lẩm bẩm: “Quả thật Du phi nương nương rất được Hoàng thượng yêu thích.”
Chử Thanh Oản liếc Lộng Thu trong gương đồng, khẽ lắc đầu, không đáp lại lời nàng ta.
Tụng Hạ tuy bình tĩnh nhưng cũng không khỏi đoán: “Hôm nay e là chủ tử sẽ gặp Du phi nương nương tại Triêu Hòa Cung rồi.”
Câu này thay vì nói là suy đoán, chi bằng nói là giễu cợt, khiến Chử Thanh Oản cũng không nhịn được khẽ cong mắt cười.
Ngoài lần đầu tiên nhập cung đi thỉnh an, sau đó Du phi luôn lấy cớ sức khỏe Nhị Hoàng tử không tốt để không đến Triêu Hòa Cung, người sáng suốt đều biết đó chỉ là cớ từ chối, nhưng chẳng ai dám chỉ trích để khiến Chu Quý phi mất mặt.
Tụng Hạ đoán không sai, hôm nay cuối cùng Du phi cũng đến Triêu Hòa Cung.
Chử Thanh Oản nghiêng đầu nhìn Tụng Hạ, Tụng Hạ vội cúi xuống, không dám để lộ nụ cười trong ánh mắt.
Có lẽ vì đêm qua được thị tẩm, Du phi mặt mày xuân sắc rạng rỡ, được cung nhân đông du hồ tống tiến vào, nàng ta lười nhác đảo mắt nhìn quanh, thấy chủ vị vẫn chưa có người đến, bèn nửa cười nửa không nói: “Hoàng thượng thương bản cung vất vả, bảo bản cung nghỉ ngơi cho tốt, bản cung suýt chút nữa tưởng sẽ đến muộn buổi thỉnh an hôm nay rồi đấy.”
Không rõ câu này là khoe khoang được sủng ái, hay là có ý chỉ trích ngầm ai đó, những người nhạy bén liếc nhìn về phía chủ vị, nhưng chẳng ai dám đáp lời.
Dù Du phi có được sủng ái đến đâu, thì hậu cung này chung quy vẫn do Chu Quý phi nắm giữ quyền quản lý lục cung, hiển nhiên mọi người vẫn sợ Chu Quý phi hơn là Du phi nương nương.
Chử Thanh Oản cụp mắt uống trà, làm như chẳng nghe hiểu điều gì cả. Đây là cuộc đấu đá giữa những người có địa vị cao, không phải chuyện mà một con cá nhỏ như nàng có thể chen chân vào.
Triêu Hòa Cung vốn đầy rẫy tai mắt của Chu Quý phi, lời của Du phi vừa dứt, chưa bao lâu sau, nội điện đã vang lên động tĩnh. Chu Quý phi được cung nhân dìu đỡ đi ra, ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào Du phi, như thể hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra trong cung, vẻ mặt chỉ tràn đầy lo lắng: “Nhị Hoàng tử thế nào rồi? Thân thể đã khá hơn chưa?”
Du phi cùng mọi người đứng dậy hành lễ, nhưng eo nàng ta còn chưa cúi hẳn đã đứng lên, mắt mày hơi nhướng: “Làm phiền nương nương lo lắng, Châu Nhi đã không còn gì đáng ngại.”
Chu Quý phi như chẳng nhận ra sự lười nhác trong lễ nghi của Du phi, điềm nhiên ngồi vào chỗ, chờ mọi người đứng dậy rồi mới chuyển ánh nhìn một cách rất tự nhiên sang Dương Quý tần.
Chử Thanh Oản kín đáo quan sát thượng vị, sắc bén nhận ra ánh nhìn của Chu Quý phi đã chuyển hướng. Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm, có lẽ Dương Quý tần lại sắp bị kéo vào chuyện này.
Không còn cách nào khác, Du phi có con, lại được sủng ái, điểm yếu duy nhất chính là Nhị Hoàng tử không phải con ruột của nàng ta.
Quả nhiên, Chu Quý phi mang vẻ mặt đầy quan tâm, như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Nghe nói dạo gần đây Dương Quý tần cũng vì chuyện Nhị Hoàng tử sốt mà ăn uống không trôi.”
Sắc mặt Du phi lập tức lạnh đi.
Dương Quý tần liếc nhìn Du phi một cái, rồi cúi đầu đầy chua xót, vẻ mặt như mang bao nỗi sầu muộn, làm ra dáng vẻ nhớ con mà chẳng thể làm gì được, lại còn không kìm được mà hướng về Chu Quý phi với ánh mắt đầy trông mong.
Thấy vậy, Dung Tiệp dư không khỏi cảm thấy đau đầu.
Chử Thanh Oản giơ tay che môi, trong lòng cười thầm. Người sáng mắt đều nhìn ra Chu Quý phi chỉ đang lấy Dương Quý tần làm cái cớ để khiến Du phi khó chịu mà thôi, vậy mà Dương Quý tần lại còn tự đưa đầu ra cho người ta lợi dụng.