Khác với Dương Quý tần, Du phi trực tiếp đẩy chén trà bên cạnh ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta, rõ ràng chuyện hôm nay còn chưa xong.
Chu Quý phi xoa trán, cảm thấy Du phi dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà ngày càng không coi nàng ta ra gì. Tuy là chuyện này do chính nàng ta khơi mào, nhưng nàng ta cũng chẳng buồn bận tâm đến mâu thuẫn giữa Du phi và Dương Quý tần, chỉ thấy đau đầu, bèn phất tay nói: “Đủ rồi, suốt ngày chẳng được yên ổn, đều trở về đi.”
Chử Thanh Oản vừa xem xong một màn kịch hay, đến trà trong miệng cũng thấy đậm đà hơn vài phần. Thấy nghi lễ thỉnh an đã tan, nàng vội buông chén trà, cùng các phi tần khác lặng lẽ lui ra khỏi Triêu Hòa Cung.
Vừa bước ra, nàng đã phát hiện bước chân mọi người đều chậm rãi, nàng hiểu rõ lý do, cũng không nhanh không chậm mà bước theo.
Quả nhiên, phía trước truyền đến tiếng cười nhạo của Du phi: “Vừa rồi ở Triêu Hòa Cung, chẳng phải Dương Quý tần còn oai phong lẫm liệt lắm sao? Giờ sao lại im thin thít rồi?”
Dương Quý tần bị cung nhân đè xuống quỳ trên mặt đất, giữa chốn đông người, trông vô cùng thê thảm. Nàng ta ngẩng đầu, oán hận nhìn về phía Du phi, nhưng đã chẳng còn dũng khí cãi lại.
Dung Tiệp dư cau mày nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng rõ ràng, nàng ta vốn không ngăn nổi Du phi.
Nàng ta mà cất lời, e rằng chỉ nhận lại kết cục chẳng khác gì Dương Quý tần.
Chử Thanh Oản thu hết thảy vào trong mắt, đối với Dung Tiệp dư, nàng hiểu biết không nhiều. Dù gì Dung Tiệp dư vào cung đã nhiều năm, mà nàng với đối phương khi còn ở ngoài cung cũng chẳng có mấy lần tiếp xúc.
Chỉ là cảnh trước mắt khiến Chử Thanh Oản không khỏi nhíu mày.
Nàng cảm thấy Dung Tiệp dư dây dưa với Dương Quý tần thế này quả thật không khôn ngoan chút nào.
Trò hề của Du phi không phải ai cũng có thể đứng xem. Nàng ta ngồi cao trên kiệu, nghiêng đầu liếc sang, chỉ một ánh mắt quét qua đã khiến bao người vội vàng cúi đầu tránh né.
Ban đầu Chử Thanh Oản cũng như những người khác, cố tình bước chậm lại, nhưng sau khi chứng kiến cảnh ấy, nàng lập tức đổi ý, quyết định tránh xa thị phi là hơn.
Nàng rời đi rất đúng lúc.
Trò hề lần này xảy ra ngay trước Triêu Hòa Cung, Chu Quý phi chỉ vui vẻ ngồi xem hổ đấu, nhưng Dung Tiệp dư không phải kẻ ngu dốt, nàng ta không thể trực tiếp ngăn cản Du phi, đành phải nhỏ giọng sai cung nhân đi mời Chu Quý phi đến.
Chuyện đã bày ra trước mắt, Chu Quý phi không thể tiếp tục giả vờ như không hay biết.
Chử Thanh Oản trở về Ngọc Quỳnh Uyển thì nghe nói các phi tần có mặt khi đó đều bị Chu Quý phi mắng cho một trận, nhưng cuối cùng Dương Quý tần vẫn bị phạt.
Nghe xong, Chử Thanh Oản hơi nhíu mày, nàng có chút không hiểu vì sao Du phi nương nương và Dương Quý tần lại có thể trở mặt đến mức khó coi như vậy.
Theo nàng thấy, với sự ràng buộc của Nhị Hoàng tử, Du phi và Dương Quý tần hẳn nên là đồng minh mới phải.
Chử Thanh Oản trầm ngâm, nàng gọi Tụng Hạ đến hỏi: “Khi ở Triêu Hòa Cung, Dung Tiệp dư từng nói, chuyện năm đó không phải Dương Quý tần cố ý, ngươi có biết nàng ta nói đến chuyện gì không?”
Tụng Hạ thoáng ngẩn ra, thật ra chuyện này không hề bí mật, trong cung hầu như không ai là không biết. Chỉ là nàng ấy sực nhớ ra chủ tử mới vào cung, không rõ cũng là điều dễ hiểu.
Chuyện có liên quan đến hoàng tự, Tụng Hạ cẩn thận chọn lời: “Thật ra việc này cũng không có gì khó nói. Khi trước, Du phi nương nương và Dương Quý tần cũng không đến mức nhìn nhau chướng mắt như bây giờ.”
“Là có một lần Dương Quý tần đến thăm Nhị Hoàng tử, trên người dính phải thứ không sạch sẽ, khiến Nhị Hoàng tử suýt chút nữa mất mạng. Du phi nương nương tin rằng Dương Quý tần giở thủ đoạn để đoạt lại quyền nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử, còn Dương Quý tần lại cảm thấy mình bị Du phi hãm hại. Từ đó mới thành ra như tình trạng chủ tử thấy bây giờ.”