Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 24

Trước Sau

break

Nàng ta vốn chẳng phải người ưa nói lời nặng nề, chỉ đành khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng: “Ngươi để ý làm gì, hậu cung này năm nào chẳng có người mới vào? Nếu ngươi cứ mỗi người đều để tâm so đo, chẳng phải tự rước lấy mệt mỏi mà sống sao?”

Huống hồ, tân phi nhập cung, tất nhiên Hoàng thượng sẽ thấy mới mẻ một thời gian. Người có thể giữ được ân sủng lâu dài mới thật sự là người thông minh trong chốn thâm cung này.

Dương Quý tần không phải không hiểu đạo lý đó, nhưng trong lòng nàng ta vẫn mang hy vọng, hy vọng được Hoàng thượng để mắt đến, cũng mong một ngày có thể đón Nhị Hoàng tử trở về bên mình, nên mới không tự chủ được mà chú ý đến tình hình hậu cung.

Càng nhiều người được Thánh thượng ưu ái, thì cơ hội của nàng ta càng ít. Trong lòng sao có thể không lo lắng, không ghen tỵ chứ?

Dung Tiệp dư đều thấy rõ, nhưng lại không biết nên khuyên giải thế nào cho phải.

Người kia là người tôn quý nhất thiên hạ, cũng là người chẳng bao giờ miễn cưỡng, y không thích là không thích. Dù trong cung không có Du phi nương nương hay Chử Thanh Oản, thì Hoàng thượng liệu có quay đầu để ý đến Dương Quý tần không?

Đáp án, thật ra đã rõ ràng.

Chỉ là những lời như thế, chẳng cần thiết phải nói ra.

Dung Tiệp dư đành khuyên nhủ: “Ngươi hãy tĩnh tâm một chút, có Nhị Hoàng tử ở đó, Hoàng thượng dẫu sao cũng sẽ nhớ đến chút tình xưa.”

Dương Quý tần than vãn: “Nếu y thật sự nhớ tình xưa, sao lại để mẫu tử ta chia lìa?”

Dung Tiệp dư không muốn nói gì nữa.

Dương Quý tần thật là người dám nghĩ dám nói, đến cả lời oán trách Hoàng thượng mà cũng không kiêng dè. Trên đời này không ai ưa nghe mãi những lời bi quan oán thán, mà người kia lại càng không phải kẻ có lòng bao dung thấu hiểu.

Trước đây nàng ta cũng từng thấy khó hiểu. Theo lý, Dương Quý tần cũng chẳng phạm lỗi gì, cớ sao Hoàng thượng lại càng ngày càng lạnh nhạt?

Nhưng nếu Dương Quý tần ở trước mặt Hoàng thượng cũng thường buông lời phàn nàn như thế này, thì Dung Tiệp dư cũng không còn lấy làm lạ nữa.

Cuối cùng, thấy trời đã về chiều, có lẽ Kính Sự Phòng đã đến tâu với hoàng thượng, Dương Quý tần mới cáo từ rời đi.

Đợi trong điện yên tĩnh trở lại, Dung Tiệp dư đưa tay day trán, thở dài một tiếng.

Ngọc Lộ cũng như mang cả một đầu đầy cảm xúc tiêu cực, chỉ thấy đau đầu, nàng ta xoa thái dương, lại bất giác nhớ đến Chử Tài nhân, sắc mặt có phần kỳ lạ, khẽ nói: “Vận khí của nàng ta thật sự không tệ.”

Dung Tiệp dư dần thu lại cảm xúc nơi khóe mắt chân mày: “Nàng ta lựa chọn vào cung, e rằng không chỉ trông cậy vào vận may.”

Ngọc Lộ cau mày: “Nhưng nếu nàng ta không vào cung, thì với công tử...”

Dung Tiệp dư đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Ngọc Lộ lập tức ngậm miệng.

Nghe thấy lời nói thiếu suy nghĩ của Ngọc Lộ, sắc mặt Dung Tiệp dư trở nên khó coi: “Ngươi cũng biết nàng ta đã vào cung rồi, quá khứ đừng nhắc lại nữa.”

Tạ Hạ Từ là đệ đệ ruột cùng mẫu thân với nàng ta. Tuy nàng ta đã nhập cung nhiều năm, nhưng hễ nhà có việc lớn đều sẽ báo tin cho nàng ta. Dĩ nhiên nàng ta biết chuyện Tạ gia và Chử gia từng ngầm có ý định kết thành thông gia.

Nếu năm xưa Chử Thanh Oản không phải thủ hiếu, e rằng sớm đã thành đệ muội của nàng ta rồi.

Nhưng Thái hậu mượn cớ con cháu trong cung ít ỏi mà mở tuyển tú, ai ngờ chuyện nàng ta bị sẩy thai lại trở thành cơ hội để Chử Thanh Oản nhập cung.

Hai nhà tuy có ý với nhau, nhưng hôn sự là chuyện lớn, khi chưa hoàn toàn định đoạt sẽ tuyệt đối không để lộ nửa lời. Nếu có biến chuyển, sẽ thành vết nhơ đối với nữ tử.

Dung Tiệp dư nhắm mắt thở dài. Trong ba năm Chử Thanh Oản thủ hiếu, mẫu thân nàng ta từng nhiều lần gửi thư oán trách, nói rằng kỳ thủ hiếu của Chử gia thật không đúng lúc, muốn tìm mối hôn khác cho Tạ Hạ Từ, chỉ là bị đệ đệ nàng ta kiên quyết từ chối mà thôi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc