Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 23

Trước Sau

break

Ngụy Tự Minh đối diện với cảnh ấy, khẽ cúi đầu, rồi rất nhanh mỉm cười đáp: "Bẩm Chử Tài nhân, là Hoàng thượng sai nô tài đưa đồ đến cho Tài nhân."

Ngoài Kim hoa yến chi và Loa tử đại do Tư Nghiễn Hằng căn dặn, còn có một số trang sức cùng đồ trưng bày, bày ra mấy chiếc khay đầy lộng lẫy, tinh xảo.

Ngụy Tự Minh còn cố ý nhấn mạnh: "Kim hoa yến chi và Loa tử đại mỗi năm số lượng rất ít, năm nay ngoài Quý phi và Du phi nương nương thì chỉ có Ngọc Quỳnh Uyển được ban thưởng thôi đấy."

Chử Thanh Oản chớp mắt, nàng vốn ưa thích những vật vừa quý vừa hiếm. Đầu ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua hộp gấm, ánh mắt nàng cong cong đầy rạng rỡ: "Phiền Ngụy công công thay ta gửi lời cảm tạ tới Hoàng thượng."

Tin tức ngự tiền phái người rầm rộ đưa thưởng đến Ngọc Quỳnh Uyển nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, vốn là chuyện không thể giấu giếm. Quả nhiên, có người vì thế mà khẽ nhíu mày.

Phúc Ninh Điện, nơi từng là chốn náo nhiệt nhất trong cung cách đây vài tháng, nay lại dần trở nên vắng lặng sau khi Dung Tiệp dư bị sảy thai.

Dương Quý tần cũng đang ở đây. Khi nàng ta nghe được tin thì thoáng sững người, rất lâu sau mới nhẹ giọng thốt lên: “Quả thật Hoàng thượng rất để tâm đến nàng ta.”

Dung Tiệp dư chầm chậm uống từng ngụm thuốc bổ, cũng chẳng đáp lời của Dương Quý tần. Việc sảy thai khiến nàng ta mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Nhất là khi sự việc bị quy kết là ngoài ý muốn, nàng ta lại càng không còn hứng thú để để tâm đến việc ai được sủng, ai thất thế trong chốn hậu cung này.

Nàng ta vốn là người thông tuệ, cũng hiểu rõ rằng cuộc đời mình không thể chỉ dựa vào đứa bé. Chính vì càng trầm lặng không tranh không giành, Thánh thượng lại càng nảy sinh một chút thương xót đối với nàng ta.

Bởi thế, dù Phúc Ninh Điện có dần vắng vẻ, nhưng đãi ngộ trong cung vẫn không hề giảm sút.

Dung Tiệp dư khẽ nhắm mắt, từ trước đến nay nàng ta vốn cẩn thận, chỉ duy lần ấy là nhất thời nổi hứng, đi dạo hồ Trường Diên ngắm hoa, không ngờ lại để xảy ra sơ suất. Vậy mà tất cả bằng chứng cuối cùng đều quy về ba chữ ngoài ý muốn.

Dung Tiệp dư không tin trong hậu cung này lại có điều gì gọi là ngoài ý muốn.

Thế nhưng khi Thánh thượng hỏi nàng ta: “Bình thường nàng thỉnh an xong đều hồi cung, hôm đó vì sao lại tới hồ Trường Diên?” Nàng lại không thể trả lời.

Nàng ta thật sự là chỉ bốc đồng muốn đi ngắm cảnh. Nhưng người khác làm sao có thể liệu được tâm tư nàng?

Từ sự im lặng của nàng ta, Thánh thượng đã hiểu ra tất cả. Sau một thoáng trầm mặc, y chỉ bảo nàng ta tĩnh dưỡng cho tốt. Các cung nhân hầu hạ sơ suất bị phạt nặng, còn đám người phụ trách dọn dẹp hồ Trường Diên thì bị xử tử toàn bộ.

Có lẽ vì mang theo áy náy, trong tháng dưỡng bệnh nàng ta đã hao tổn tinh thần quá độ, khiến thân thể lưu lại mầm bệnh, nay mỗi ngày đều không thể rời thuốc bổ.

Ngọc Lộ bưng trà Ngân Châm dâng lên cho Dương Quý tần. Đây là trà mới trong năm, từng được Hoàng thượng ban thưởng cho chủ tử lúc còn mang thai, trong cung ngoài những chủ vị được phân, chỉ có Phúc Ninh Điện là được một ít.

Mỗi lần Dương Quý tần đến, Ngọc Lộ đều không tiếc mà pha cho nàng ta một chén.

Hậu cung là nơi người người đều chạy theo thế gió, duy chỉ có Dương Quý tần vẫn như xưa, không đổi cách đối đãi với chủ tử. Chỉ điều đó thôi cũng khiến Ngọc Lộ nhìn nàng ta bằng ánh mắt khác biệt.

Nhưng hôm nay, Dương Quý tần chẳng có lòng dạ nào thưởng trà. Nàng ta tự thương tự trách, than thở: “Chỉ gặp nàng ta một lần, Hoàng thượng đã không tiếc ban thưởng. Quả nhiên, vẫn là phải có dung mạo xinh đẹp mới lọt được vào mắt người kia.”

Nghe vậy, Dung Tiệp dư bất giác đưa tay day trán, trong lòng càng lúc càng đè nén, nàng ta cũng ngày càng không ưa những lời than phiền tiêu cực như thế này.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc