Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 25

Trước Sau

break

Đến hôm nay thành cục diện thế này, Dung Tiệp dư cũng chẳng biết nên đánh giá thế nào.

Nhưng mỗi người đều có lập trường riêng. Bất kể Chử Thanh Oản mang tâm tư gì khi tiến cung, nàng ta vẫn không thể nào có thiện cảm với nàng. Dù sao thì đệ đệ nàng ta đã thật sự bị lỡ dở mất ba năm.

Cũng vì lẽ đó, chuyện Chử Thanh Oản và Tạ Hạ Từ từng suýt thành hôn phải tuyệt đối giữ kín. Bằng không, chẳng riêng Chử Thanh Oản bị tổn hại danh tiếng, mà Tạ Hạ Từ cũng chẳng được lợi gì.

Không liên lụy lẫn nhau mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.

Ngọc Lộ là người sinh ra ở Tạ gia, tự nhiên thiên vị bên Tạ gia, nàng ta khẽ bực dọc: “Nghe nói sau khi công tử biết chuyện, từng muốn gặp nàng ta một lần, nhưng bị chặn lại ngoài cửa.”

Dung Tiệp dư im lặng một hồi lâu, khẽ cười khổ: “Có lẽ, nàng ta thật sự phù hợp với chốn hậu cung này.”

Chốn cung đình, ai ai cũng toan tính, chỉ có người lòng lạnh mới có thể sống sót.

Ngọc Lộ cứng họng, nhưng cũng không thể phủ nhận, chủ tử của nàng ta nói đúng.

Dung Tiệp dư thở hắt ra một hơi, không nhắc lại chuyện của Chử Thanh Oản nữa. Dù trong lòng vẫn còn điều bất bình, nàng ta cũng sẽ không ra tay với Chử Thanh Oản.

Hai nhà vốn đã sớm ràng buộc lợi ích, đâu phải chuyện ngày một ngày hai có thể cắt đứt. Huống hồ, thứ giữ chặt các thế gia lại với nhau, từ trước đến nay chưa từng là tình nghĩa, mà là lợi ích.

Chử Thanh Oản không biết được tâm tư của Dung Tiệp dư, trong mắt nàng, cách chung sống tốt nhất giữa hai người chính là nước giếng không phạm nước sông.

Có lẽ nàng có lỗi với Tạ Hạ Từ, nhưng chưa từng thẹn với Tạ gia.

Nàng hiểu rõ tính tình của phụ thân mình, từ khi ông ấy đề cập đến việc cho nàng vào cung tuyển tú, thì Tạ gia ắt hẳn cũng đã sớm biết và chấp nhận kết cục ấy.

Trời dần tối, bóng đêm đặc quánh đến mức gần như không tan nổi, gió đêm lướt qua rừng trúc xào xạc, mang theo chút se lạnh buổi đêm.

Trong Ngọc Quỳnh Uyển, cung nhân vẫn còn đứng chờ bên ngoài đại điện. Bốn góc tường cung được thắp đèn sen, mãi mà bên ngự tiền vẫn chưa truyền tin gì đến. Có người đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi, duy chỉ có Chử Thanh Oản vẫn ngồi trước gương đồng, cẩn thận vẽ chân mày.

Nàng có một linh cảm, có lẽ đêm nay sẽ đón nhận một tin tốt lành.

Cung nhân trong Ngọc Quỳnh Uyển cũng mang theo chút chờ mong.

Khi nghe Kính Sự Phòng đến báo đêm nay Ngọc Quỳnh Uyển được thị tẩm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Chử Thanh Oản cũng khẽ run hàng mi, thật ra nàng cũng chẳng quá tự tin.

Trời đã về khuya, Chử Thanh Oản đã dùng xong bữa tối, cũng đã tắm rửa xong. Mái tóc đen nhánh còn vương giọt nước, dần dần thấm ướt váy áo mỏng manh trên người nàng. Vệt ửng đỏ do hơi nóng bốc lên vẫn chưa hoàn toàn tan đi, còn vương lại nơi y phục, khiến trong điện mơ hồ dâng lên một làn hương quyến rũ, phảng phất dịu nhẹ mà mê hoặc.

Có lẽ bởi hôm nay nàng đã gặp Tư Nghiễn Hằng, tâm trạng không còn căng thẳng như đêm qua.

Khi nghe tin thánh giá đến, nàng vẫn còn đủ tâm trí chỉnh lại váy áo, rồi mới ra ngoài nghênh giá. Nàng vén hai tầng rèm, vô thức liếc nhìn gương đồng.

Trong gương, ánh mắt nữ tử dường như còn vương lại chút bất an, nhưng đã bị nàng dằn xuống. Cuối cùng, nàng khẽ cong môi, bước ra khỏi tẩm điện.

Tư Nghiễn Hằng đến Ngọc Quỳnh Uyển, nhìn thấy chính là cảnh ấy.

Có lẽ y đến quá sớm, nàng vẫn chưa chuẩn bị xong, tóc còn ẩm ướt. Nàng vừa bước ra khỏi điện nghênh giá, rèm thêu hoa vừa vén lên, ánh trăng nhàn nhạt lập tức ùa xuống phủ lên người nàng, trăng trong sáng quá đỗi. Khi nàng ngẩng mắt nhìn về phía y, nơi đáy mắt ánh lên vẻ vui mừng bất chợt, khiến màn đêm tĩnh lặng như cũng bừng sáng trong khoảnh khắc ấy.

Tư Nghiễn Hằng không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn trăng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc