Vừa dứt lời, nàng đã kéo tay Sương Hàng, bung dù, lao thẳng vào làn mưa.
Hỉ Thước là người từ phủ Khương gia theo nàng vào cung, một lòng trung thành, chỉ mong tiểu thư sống yên ổn. Còn Sương Hàng là cung nữ do nội đình phân tới, Hỉ Thước vốn đã không yên tâm, giờ thấy tiểu chủ vội vã ra ngoài, nàng cũng hớt hải cầm dù chạy theo.
Tháng tám trời thu, hoa sen nở rộ rực rỡ.
Những hạt mưa rơi nặng nề trên mặt lá sen xanh mướt, tạo nên âm thanh tí tách như những viên ngọc nhỏ lăn trên mâm ngọc.
Giữa khung cảnh tĩnh lặng, lòng người như được xoa dịu, thư thái nhẹ nhõm.
“Hỉ Thước, Sương Hàng, kéo ta lên đi, ta muốn hái vài đóa hoa về cắm bình.”
“Đừng mà, tiểu chủ, để bọn nô tỳ hái cho! Ngài coi chừng trượt đấy!”
Bên này, tiếng mưa rơi rì rào che khuất mọi âm thanh, không ai nghe thấy tiếng xa giá đang đến gần.
Minh hoàng liễn – cỗ xe ngự của hoàng đế – dừng lại cách đó không xa. Hoàng đế vén rèm xe lên, chau mày hỏi:
“Sao còn chưa đi?”
Vương Đắc Toàn lúng túng đáp:
“Hồi Hoàng thượng, phía trước hình như có một vị chủ tử đang hái sen, cản đường rồi ạ.”
“Hẳn là mấy vị tú nữ mới tiến cung. Người trong cung lâu năm đều quen cảnh này rồi, chẳng ai lại dầm mưa đi thưởng sen cả.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày:
“Mấy tú nữ mới vào cung lần này vẫn chưa học phép tắc sao? Sao ai cũng vô phép vô tắc như thế?”
Từ bên kia hồ sen, vang lên giọng thiếu nữ trong trẻo, đầy vui vẻ:
“Các ngươi không hiểu rồi, phải tự mình hái mới thấy đẹp chứ!”
Hoàng đế liền nhảy xuống từ long liễn, Vương Đắc Toàn vội vã bung dù cho người, trong lòng thì thầm tiếc thay cho vị tiểu chủ đang hái sen kia.
Dù là không tuân cung quy, hay vô ý nhìn thấy hành giá, hay chỉ là vô tâm mà hành động… chỉ cần khiến hoàng đế không vừa mắt thì đều là sai cả.
E là nàng ta cũng sẽ chung số phận với Khương quý nhân ở Tẩy Hà Điện – sắp bị thất sủng đến nơi.
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Hỉ Thước và Sương Hàng nghe giọng nói quen thuộc liền giật mình, vừa quay đầu đã thấy hoàng đế đứng ngay sau lưng, sợ hãi đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất thỉnh an.
Nhưng hai nàng phản xạ quỳ gối quá nhanh, lại khiến Khương Hân Nguyệt trở tay không kịp.
Nàng khẽ “á” một tiếng, trượt chân, ngã thẳng xuống hồ sen!
“Tiểu chủ nhân!”
Hỉ Thước hoảng hốt nhào tới mép lan can định kéo nàng lên, nhưng đã quá muộn.
Hoàng đế cũng không ngờ hai cung nữ này lại nhát gan đến thế, tiếng “bõm” vang lên làm y vô thức lùi lại hai bước. Ngay sau đó mới tỉnh ra, vội sai bọn nội thị xuống nước cứu người.
“Rào!”
Chưa kịp để đám nội thị xuống hồ, từ giữa lá sen và đóa hà phấn hồng, một bóng dáng mỹ nhân tuyệt sắc chợt phá nước nổi lên.
Nàng như một đóa phù dung vừa hé nở sau cơn mưa. Chưa kịp điểm phấn tô son đã kiều diễm động lòng người. Những giọt nước lăn từ đỉnh đầu, men theo trán, trượt xuống đôi mắt đẹp, sống mũi thanh tú và đôi môi hồng như cánh đào. Không một điểm nào không tinh xảo, không một đường nét nào không khiến người ta ngẩn ngơ.
Y phục trên người nàng đã bị nước mưa thấm ướt, lớp cung trang mỏng màu trắng hồng dán sát vào thân hình, lộ ra những đường cong mềm mại, quyến rũ đầy mê hoặc.
Quả thật ứng với câu: "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh khiết như đóa sen nở sớm."