“Không có gì quan trọng,” Vương Đắc Toàn đáp, vừa dâng lên một ly trà mát được lấy từ giếng Bích Loa Xuân phía tây cung, vừa điềm đạm kể lại việc Lệ quý phi phạt Khương quý nhân quỳ ở Ngự Hoa Viên.
“Khương quý nhân?”
Vị hoàng đế nhíu mày, như đang cố nhớ lại. Có lẽ chỉ là một mỹ nhân có chút nhan sắc, mới lạ được hai ngày đã bị y ném ra sau đầu, chẳng khác gì đám nữ nhân còn lại trong hậu cung.
“Nàng dám vô lễ đến thế, gây chuyện với Lệ quý phi, đúng là không biết phép tắc. Phạt quỳ là phải. Truyền ý chỉ của trẫm, bảo nàng học lại hai lượt cung quy, đích thân tới Tử Ngọc Cung xin lỗi Lệ quý phi.”
“Vâng, nô tài lập tức cho người truyền chỉ tới Tẩy Hà Điện.”
Trong cung trên dưới ai mà không biết, Lệ quý phi là người mà hoàng đế để tâm nhất. Thà đắc tội với Hoàng hậu chứ cũng không ai dám chọc giận Lệ quý phi!
Vị Khương quý nhân mới vào cung này đúng là nghé con chưa biết sợ cọp, cứ thế mà lao đầu vào chỗ chết.
Sau này trong hậu cung, e là không còn chỗ cho một cái tên như Khương quý nhân nữa!
Bên kia, Khương Hân Nguyệt vừa được dìu về Tẩy Hà Điện, mông còn chưa kịp ấm chỗ thì thái giám truyền chỉ đã đến trách phạt. Đã bị thương nặng, nay còn bị dồn ép thêm, đúng là họa vô đơn chí.
Hơn một nghìn điều cung quy, giờ bắt nàng học lại hai lượt?
Xã hội phong kiến đúng là lắm quy củ rườm rà, rốt cuộc cũng chỉ dùng để đè chết người mà thôi!
Trong lòng nàng thầm rủa:
Cẩu hoàng đế! Đợi ta nắm được ngươi trong tay, nhất định bắt ngươi học hai nghìn điều quy tắc làm sủng phi, xem ai nhịn được ai!
Hiện tại, Khương Hân Nguyệt chỉ có thể vừa để thị nữ bôi thuốc tiêu bầm tím, vừa nghiến răng nghiến lợi chép lại mấy điều cung quy chết tiệt kia.
Trường Tín Cung
Trong cung, một người con gái tóc dài đen nhánh đang ngồi trước gương, khẽ cười thành tiếng:
“Tưởng là nhân vật gì ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi. So với nương nương, nàng ta còn kém xa. Hoàng thượng thương nương nương còn chẳng hết, sao lại không phạt ả học cung quy cho biết mặt?”
Tấm gương đồng hiện lên gương mặt mờ ảo của một mỹ nhân, nàng ta lạnh lùng nói:
“Ai cũng đem ra so với bổn cung được sao? Nàng ta mà cũng xứng?”
Mỹ nhân thì đã sao? Trong cung này mỗi năm chẳng thiếu người đẹp tiến vào.
Nhưng có ai vượt qua được nàng?
Nhan sắc, trong hậu cung này, vốn là thứ dễ có nhất, cũng là ưu điểm chẳng đáng để khoe khoang. Với nàng, nó chỉ là một công cụ, một thứ vũ khí mà thôi.
Sáng hôm sau, trời chẳng chiều lòng người, mưa trút như thác.
Tất cả phi tần từ chính thất phẩm trở lên đều phải đến Dực Khôn Cung thỉnh an Hoàng hậu.
May thay, Khương Hân Nguyệt chỉ vừa được phong quý nhân – xếp ở hàng thất phẩm, nên được miễn.
Nếu không, sau chuyện bị Lệ quý phi phạt quỳ rồi lại bị hoàng đế trách mắng, nàng mà ra mặt nữa, e rằng cả hậu cung sẽ coi nàng là trò cười.
Cả đêm chép cung quy đến sáng mà vẫn chưa xong, nàng vừa xoa cổ tay nhức mỏi vừa than:
“Hỉ Thước, chúng ta ra hồ thưởng sen đi! Xem hoa dưới mưa, chắc chắn là một khung cảnh khác biệt.”
Hỉ Thước run như cầy sấy, líu ríu:
“A… Tiểu chủ, hay là… chúng ta đừng ra ngoài nữa?”
Chủ yếu là… tiểu chủ của nàng cứ hễ ra khỏi cửa là lại gây chuyện!