Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 2

Trước Sau

break
Kết quả là hôm qua bị cung nữ của Lệ quý phi đẩy xuống hồ Thanh Tỉnh, sốt cao mê man, vừa tỉnh chưa được bao lâu đã bị lôi đến Ngự Hoa Viên tát cho mấy cái trước mặt mọi người.

Không rõ là vì bệnh mà chết hay bị uất ức đến chết, chỉ biết lúc Khương Hân Nguyệt xuyên đến thế giới xa lạ này, thì hồn nàng đã nhập vào thân xác ấy.

Tạm thời cứ thuận theo thời thế mà sống, nàng liền bắt đầu tính toán kỹ càng.

Về lại thân thể cũ là chuyện không thể. Lúc xảy ra tai nạn xe hơi trong khi đang giúp khách hàng giải quyết công việc, thân thể nàng đã bị chém ngang, chết chắc rồi.

Vậy thì, nay đã xuyên đến một hậu cung tàn nhẫn, người người giẫm đạp lên nhau mà sống, yêu thật cũng có thể mất mạng, nàng nên làm gì để nắm giữ được trái tim hoàng đế, giữ được mạng sống, rồi từ từ tiến thân?

Người ta vẫn nói, không muốn làm sủng phi trong truyện xuyên không thì chẳng phải là một nữ chính giỏi.

Nàng đã đến rồi, há có thể đến rồi đi tay trắng? Ít nhất cũng phải để lại một nét bút chói lọi trong sử sách triều Đại Yến này!

“Thật đúng là mất mặt ê chề.”

Đợi mọi người rời đi hết, một thiếu nữ mặc cung trang màu tím nhạt, gương mặt thanh tú, tuổi chừng đôi mươi, đứng ngay trước mặt Khương Hân Nguyệt.

“Phụ thân từng nói nhan sắc của ngươi có thể giúp ta bình an thăng tiến trong hậu cung, nhưng ngươi nhìn lại đi. Ở nơi này, mỹ nhân có đâu thiếu, mà chưa từng thấy ai ngu ngốc như ngươi. Muốn chết thì tự mà chết, đừng kéo ta theo!”

Trong giọng nói của nàng ta đầy sự chán ghét và khinh miệt, chẳng có chút nào giống tỷ muội ruột thịt – mà giống như kẻ thù đội lốt người thân.

Khương Hân Nguyệt nén cơn đau nhức ở đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên.

Nguyên thân tự phụ vào nhan sắc, tính tình thì cổ quái, từ khi còn ở trong phủ đã không ưa gì vị tỷ tỷ giả vờ đoan trang này, vào cung thì lại càng như nước với lửa, ai cũng chẳng coi ai ra gì.

“Ngươi cũng xứng để bổn tiểu chủ liên lụy sao? Nhìn cái gương mặt ngọc ngà non nớt kia của ngươi đi, ai mà tin ngươi là tỷ tỷ của ta chứ?”

Nguyên thân bị nhằm vào chỉ vì đẹp quá. Còn vị này, nhan sắc chỉ tầm thường, ai lại rảnh đến mức hao tâm tổn sức vì ả?


Khương Vũ Đồng tức đến đỏ cả mặt:

“Rồi sẽ có ngày ngươi phải đến cầu ta cùng nhau tiến thân!”

“Ngươi chỉ là một tiểu bảo lâm nho nhỏ, ta cầu ngươi cái gì chứ?”

Nguyên thân dù sao cũng từng được hoàng đế sủng ái hai ngày, còn được phong làm quý nhân đàng hoàng!

“Ngươi...!”

Khương Vũ Đồng giận đến nỗi suýt ngã ngửa, phải vịn tay thị nữ, hầm hầm bỏ đi.

Thị nữ đứng sau lưng Khương Hân Nguyệt thở dài:

“Tiểu chủ, ngài mới vào cung chưa được bao lâu mà đã đắc tội quá nửa chủ tử trong hậu cung rồi, vậy có ổn không?”

“Không ổn chút nào.”

Nàng cũng chẳng định đi theo con đường nín nhịn chịu đựng để lấy lòng người khác, nhưng làm gì cũng phải có chừng mực, đâu thể ai cũng cắn một miếng.

Nguyên thân đúng là chẳng khác gì chó hoang! Gặp ai cũng muốn hạ thấp vài câu.

Giờ đã đắc tội với Lệ quý phi, mà trong cung này có chuyện gì mà giấu được tai mắt hoàng đế chứ? Chỉ e nàng sắp bị thất sủng đến nơi rồi.

Không thể cứ ngồi chờ chết được.

Tại Dưỡng Tâm Điện, hơn mười chậu nước đá được đặt khắp nơi, trong điện mát rượi, cơn oi nồng cũng theo đó mà tan biến.

Vị đế vương trẻ tuổi, uy nghiêm vừa đặt bút ngự xuống, liền lên tiếng hỏi:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc