Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 5

Trước Sau

break
Nếu Vương Đắc Toàn không quen biết Khương Hân Nguyệt từ trước, e đã tưởng nàng là tiên nữ giáng trần.

“Ha... ha...”

Giọng thở dốc nhẹ nhàng vang lên giữa làn mưa như càng làm tăng thêm vài phần phong tình khó nói. Vẻ thanh thuần trong trẻo kia, giờ lại pha lẫn nét gợi cảm đầy mâu thuẫn, khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt hoàng đế tối lại, dõi theo mỹ nhân trong nước — người chẳng hề hay biết bản thân đang xinh đẹp nhường nào — liền đưa tay ra, giọng trầm thấp vang lên:

“Ái phi, nàng đang làm gì thế? Còn không mau lên đi? Cảm lạnh rồi thì còn đâu là dung nhan?”

Khương Hân Nguyệt lúc này giống hệt một con thỏ nhỏ giật mình, mặt đỏ ửng, rụt rè đặt tay vào tay hoàng đế.


“A!”

Tên cẩu hoàng đế này đúng là rất có phong độ nam nhi, chỉ dùng chút lực đã dễ dàng ôm nàng vào lòng. Khương Hân Nguyệt bị bất ngờ, thẹn thùng kêu lên:

“Hoàng thượng!”

Vương Đắc Toàn nhìn thấy mà giật mình, nhận ra hoàng đế dường như nhất thời chưa nhớ ra mỹ nhân đang nằm trong ngực là ai, vội vàng bước lên nhắc nhở:

“Hoàng thượng, ngài và Khương quý nhân đều ướt hết rồi. Tẩy Hà Điện ở ngay phía trước, chi bằng đến đó tắm rửa thay y phục một chút. Còn về Sở tiệp dư, nô tài sẽ lập tức cho người đi thông báo.”

“Ừ, đi thôi.”

Khương quý nhân?

Nữ nhân này sao lại khác hẳn với người từng được mình sủng hạnh vài ngày trước? Cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Chẳng lẽ... nàng vốn đã như vậy — hoạt bát, nghịch ngợm và sinh động đến thế?

Khương Hân Nguyệt thì chẳng buồn quan tâm người khác đang nghĩ gì về mình. Hôm nay nàng đã tốn bao công sức mới có thể lừa được người vào Tẩy Hà Điện, nếu không gây ra chút “sóng gió khó miêu tả” nào thì tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho hắn!

Mặc dù là mùa hè, nhưng trời lại đổ mưa lớn, không khí cũng trở lạnh. Vừa từ hồ sen lên, Khương Hân Nguyệt đã lạnh đến mức run lập cập.

Hỉ Thước và Sương Hàng vội vã chạy về điện, hối cung nhân mau chóng chuẩn bị nước nóng để hoàng thượng và tiểu chủ cùng tắm gội thay đồ.

“Hoàng thượng, thật xin lỗi… là tần thiếp… tần thiếp liên lụy người… ngài…”

Mỹ nhân trong ngực hoàng đế ngượng ngùng lấy tay che miệng, đôi mắt long lanh lấp lánh ánh nước, e ấp nhìn hắn, như một con thỏ nhỏ lạc vào rừng sâu.

Ánh mắt ấy, ngây thơ lại đáng yêu vô cùng.

Hoàng đế khẽ đặt nàng xuống đất, không nhịn được vươn tay nhéo nhẹ đôi má mềm mại của nàng:

“Lần sau còn dám làm mấy chuyện nguy hiểm thế này nữa không?”

Khương Hân Nguyệt e lệ dùng tay che thân thể, để mặc Hỉ Thước giúp mình cởi bỏ y phục, vội chui xuống bồn tắm. Từ làn nước ấm bốc hơi nghi ngút, nàng nhô lên cặp mắt to tròn, lấp lánh như đang phát ra lời mời gọi không tiếng động:

“Không nguy hiểm đâu, tần thiếp biết bơi mà.”

Đôi mắt ấy chớp chớp, như thể cố ý dụ dỗ.

Hoàng đế xưa nay vốn chẳng phải người hay nén mình. Yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống, ánh mắt trầm hẳn lại. Chẳng cần do dự, hắn liền phất tay cho lui hết cung nhân, sau đó cũng bước xuống bồn nước.

“Hoàng thượng…”

Cuối cùng cũng tới thời khắc được “dụ dỗ” hoàng đế, Khương Hân Nguyệt không khỏi hơi phấn khích trong lòng.

Theo như mấy tiểu thuyết nàng từng đọc, hoàng đế thường là loại một đêm bảy lần không mệt mỏi, cường hãn vô cùng, sủng phi đến mức không xuống nổi giường.

Mà vị Tuyên Võ đế trước mắt này, với cặp mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn mạnh mẽ như vậy…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc