Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 25

Trước Sau

break
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, khiến từng khúc xương của Tuyên Võ Đế như tan ra một nửa.

Khi vào đến trong điện, trên bàn còn bày một chiếc bình rượu nhỏ tinh xảo, mùi rượu nhẹ thoảng mà nồng, lặng lẽ dậy lên men say trong không khí.

Hoàng đế nhướng mày, cười hỏi:

“Ái phi đang uống rượu sao?”

Khương Hân Nguyệt mi mắt buông thấp, giọng mềm như tơ:

“Hỉ Thước với Sương Hàng bảo đêm qua thần thiếp uống say, nên hôm nay thần thiếp muốn thử xem, rốt cuộc loại rượu nào có thể khiến thiếp say như thế.”

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Ta uống rượu vì cái gì ư? Còn chẳng phải để thỏa mãn chút đam mê bí mật của người đấy sao.

Tuyên Võ Đế bật cười:

“Nói vậy, tửu lượng của ái phi cũng không tệ nhỉ?”

Khương Hân Nguyệt vội đáp:

“Tự nhiên là vậy rồi. Nếu người không tin, Hoàng thượng cứ cùng thần thiếp uống vài chén thử xem. Lần này thần thiếp nhất định không say.”

"Lần này không say" – nghĩa là lần trước mới uống vài chén đã ngà ngà.

Người uống rượu tửu lượng không tốt thì hay mạnh miệng, còn ai thực sự biết uống lại thường khiêm tốn nhận mình không chịu được men.

Như đám phi tần trong hậu cung, ai nấy đều tự nhận là ngàn ly không ngã, nhưng khi đến trước mặt Hoàng thượng thì chỉ uống chưa tới hai ly đã vờ choáng váng, ngã nhào vào lòng ngài.

Ngài là hoàng đế chứ đâu phải kẻ ngốc, nhìn họ mặt còn chưa đỏ đã bảo mình say, rõ ràng là thủ đoạn làm nũng để được sủng ái.

Nhưng nàng thì không giống vậy…

“Uống đi nào! Hoàng thượng, vì sao không uống?”

Gương mặt Khương Hân Nguyệt đỏ bừng như sắp xuất huyết, không chỉ khuôn mặt, mà cả vành tai, cổ và cánh tay đều đỏ lựng lên như tẩm ánh hoàng hôn.

Nếu Tuyên Võ Đế là người hiện đại, chắc hẳn sẽ biết có kiểu người gọi là: “Uống rượu là đỏ mặt.”

Khương Hân Nguyệt thì cao tay hơn – nàng không chỉ đỏ mặt, mà cả người đỏ rực lên vì rượu.

Mỹ nhân như si như say, tay ôm bình rượu, dáng như đang lững lờ múa giữa ánh trăng. Trong miệng ngậm chén rượu, nàng ngửa đầu cạn sạch một hơi, rồi bước chân loạng choạng, nửa như múa, nửa như ngã trái ngã phải, lướt qua màn lụa mỏng rủ trong điện, nhẹ nhàng xốc lên hương sắc vấn vương.


Tuyên Võ Đế cố tình kéo nàng bước về phía trước, còn mình thì từng bước lui về sau.

Khương Hân Nguyệt ánh mắt mơ màng, nửa như đang nhìn hắn, nửa như không. Y phục đã cởi một nửa, để lộ bờ vai trắng mịn như tuyết, xương quai xanh hõm sâu quyến rũ, khiến cả người nàng như thấm đẫm sự dịu dàng đến tận xương tủy.

Tiểu chiêu trò này, nàng đã xem không dưới tám trăm lần trong các vai diễn Quý phi say rượu trên phim ảnh — từ điện ảnh đến truyền hình. Dương Quý Phi còn khiến An Lộc Sơn vì mê mẩn mà khởi binh tạo phản, lẽ nào nàng lại không học được bảy tám phần?

Tuyên Võ Đế dù từng trải thế gian, cũng chưa từng gặp qua một tuyệt sắc giai nhân nào đến từ ngàn năm sau, mang theo phong tình của Chân Hoàn Truyện, bí sử Dương Quý Phi hay truyền kỳ Võ Mị Nương mà mê hoặc chính mình!

Một vệt rượu tràn ra từ khóe môi nàng, lướt dọc theo chiếc cằm thon, chảy xuống vùng khe sâu mê người, vạt áo lay động, tóc mây rũ xuống, nhẹ nhàng rung rinh…

“Bộp!”

Đột nhiên, ánh mắt nàng lóe sáng, cả người nhào tới đè Tuyên Võ Đế xuống nền, ngồi hẳn lên người hắn, vừa ngốc nghếch vừa vui vẻ cười:

“Bắt được người rồi, không được trốn nha!”

Nếu lúc này Vương Đắc Toàn có mặt, hẳn sẽ lại thở dài than thở rằng Khương Hân Nguyệt thật là… đại nghịch bất đạo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc