“Trẫm không trốn, vậy Trân dung hoa muốn xử trí trẫm thế nào đây?”
Mỹ nhân đang ngà ngà say, nghiêng đầu, cố gắng trợn to đôi mắt long lanh như ngập nước, nhưng lại lắc mạnh, làm đóa sen cài trên tóc rơi xuống đất, cánh hoa tơi tả như vừa bị tàn phá.
Mái tóc búi lơi nay hoàn toàn xổ xuống, bao trọn gương mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ của Trân dung hoa. Nhìn nàng lúc này thật khiến người ta thương tiếc đến tận đáy lòng, chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng, yêu chiều đến tận xương tủy, hận không thể đem nàng hòa tan vào thân thể mà thương mà giữ.
Và nghĩ đến đó, Tuyên Võ Đế liền thật sự làm như vậy.
Ngoài Tẩy Hà Điện, Hồng Hỉ bị chặn lại, vội vàng cầu khẩn Vương Đắc Toàn:
“Vương công công, tiệp dư nương nương nhà nô tỳ bệnh cũ lại tái phát, khóc lóc đòi gặp Hoàng thượng! Nô tỳ thật sự xót xa lắm, cầu xin công công thông báo giúp một tiếng. Chỉ là đến thăm một chút thôi, đợi tiệp dư nương nương an giấc rồi, Trân dung hoa nương nương có gọi người thỉnh Hoàng thượng cũng chưa muộn mà.”
Nghe thì nhẹ nhàng vậy đấy.
Nhưng không nói đến việc hắn đâu dám vào quấy rầy Hoàng thượng và Trân dung hoa khi đang “vui vẻ”, chỉ riêng chuyện nếu Hoàng thượng thực sự tới Trường Xuân Cung… thì e là sẽ không còn trở lại nữa.
Trân Dung Hoa tuy đầy bụng tức giận nhưng cũng không dám lớn gan đến mức đi giục Hoàng thượng. Cơn giận này, e rằng sắp đổ lên đầu hắn – một thái giám nhỏ bé.
Tương lai nếu Hoàng thượng lại sủng ái Trân Dung Hoa, chỉ cần nàng ta khẽ thì thầm vài câu gối đầu, Hoàng thượng nhìn hắn không vừa mắt thì phải làm sao? Hắn đâu thể vì một Tiệp Dư tầm thường mà mạo hiểm tiền đồ nửa đời sau của mình được.
"Tiệp Dư nương nương nếu bệnh thì cứ đến Thái Y Viện mời thái y. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, vừa mới chợp mắt được một chút, người của nô tài sao dám để ai quấy nhiễu giấc ngủ của Hoàng thượng? Hồng Hỉ cô nương, mời quay về đi."
Quấy nhiễu giấc ngủ của Hoàng thượng cái gì chứ?
Hồng Hỉ nghe âm thanh vọng ra từ trong Tẩy Hà Điện, trong lòng mắng Khương Hân Nguyệt một trận ra trò.
Tiện tỳ lẳng lơ, chỉ biết bám lấy giường của Hoàng thượng, thật đúng là không biết liêm sỉ là gì.
Nhưng biết làm sao bây giờ?
Hoàng thượng thích ả!
Dù trong lòng hậm hực đến đâu, Hồng Hỉ cũng không dám để lộ sắc mặt trước mặt Vương Đắc Toàn.
Chỉ đành quay về Trường Xuân cung, mà Sở Tiệp Dư hẳn là lại nổi trận lôi đình lần nữa.
Thế nên nàng chỉ còn cách chờ ngoài cửa Tẩy Hà Điện, cố ý tạo ra chút động tĩnh mong rằng có thể khiến Hoàng đế chú ý.
Bên trong, Khương Hân Nguyệt bị Tuyên Võ Đế đè xuống, giả vờ yếu ớt đến mức đỏ cả mắt, chỉ muốn trốn chạy.
Tiếc rằng nàng đã uống rượu, càng giãy giụa càng như khiêu khích, khiến Tuyên Võ Đế tê dại cả da đầu, suýt nữa thì mất khống chế.
"Đừng lộn xộn."
Hắn ghì chặt bờ vai Khương Hân Nguyệt, vùi đầu vào hõm vai nàng, cố hết sức kiềm chế bản thân. Trên da thịt nàng, hắn nhẹ nhàng cắn mút, hôn khẽ từng chút một, triền miên không dứt.
Trong lều đỏ, tấm màn lụa mỏng bị gió lay động, ánh nến bập bùng hắt lên bóng người đan xen. Ánh trăng phủ xuống Tẩy Hà Điện, trong hồ sen đôi uyên ương đang quấn quýt lấy nhau, thân mật vô ngần.