Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 24

Trước Sau

break
Nàng vừa cười vừa lắc đầu, giọng dịu dàng:

“Ta là con vợ lẽ, từ nhỏ đã biết mình không có số làm chính thất. Vậy nên ta chỉ nghĩ, sau này nếu phải làm thiếp, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm phu quân hay chủ mẫu phải buồn lòng. Cũng mong chủ mẫu có thể đối đãi ôn hòa một chút. Nay tâm nguyện thành rồi, đương nhiên là vui mừng.”

Hỉ Thước nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ "Chủ tử nhà ta thật đáng thương".

Nàng là tỳ nữ theo hầu Khương Hân Nguyệt từ nhỏ, đương nhiên biết rõ mọi chuyện hơn so với đám người như Sương Hàng.

Nếu không phải nhờ nhan sắc khuynh thành khiến lão gia để mắt, thì chủ tử nhà nàng đã sớm bị phu nhân cho người khiêng kiệu nhỏ đem gả đi làm vợ kế hay thiếp thất cho quan to phủ nào đó rồi, nào có được vinh sủng như hôm nay?

Dù đã vào cung, lão gia và phu nhân vẫn muốn nàng làm nền cho đại tiểu thư.

Bọn họ nào ngờ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng, sao đại tiểu thư với vẻ thanh tú nhã nhặn kia sánh được?

Hoàng thượng đúng là mắt mù, trước mặt một đại mỹ nhân như thế không sủng, lại một mực dồn tình cho đại tiểu thư?

Những lời Khương Hân Nguyệt vừa nói, đều là khi nàng đứng trước cửa Dực Khôn cung, nhưng chẳng ngờ lại lọt vào tai cả Hoàng đế lẫn Hoàng hậu.

Hoàng đế: Ba phần thương yêu lập tức hóa thành bảy phần.

Hoàng hậu: Biết ơn hiểu chuyện, có thể bồi dưỡng.

Đêm tĩnh lặng như nước.

Tuyên Võ Đế suốt cả ngày nay cứ thấp thỏm nhớ dáng vẻ mơ màng say rượu đầy mê hoặc của Khương Hân Nguyệt, nay lại nghe nàng nói ra mấy lời ngoan ngoãn nghe lời như vậy, liền lập tức xử lý xong tấu chương, rồi lật thẻ bài của Tẩy Hà Điện.

Nếu có thể khiến Trân dung hoa uống thêm mấy chén rượu, rồi cùng nàng say men tình...

Chỉ nghĩ đến đó, thân thể đã bắt đầu nóng lên.

“Vương Đắc Toàn, nhanh lên một chút.”

Kiệu rồng gần như muốn bay khỏi mặt đất, đám thái giám khiêng kiệu gấp đến mức như muốn bốc khói dưới chân.

Nhưng Hoàng thượng đã hạ lệnh, Vương Đắc Toàn đành phải thúc giục nội thị nhanh hơn nữa.

Không còn cách nào khác!

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “một ngày không gặp, như cách ba thu” trong truyền thuyết?

Một vầng trăng non mảnh khảnh lướt qua vọng lâu trang nhã, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống qua những bức tường cao, phủ lên khung cảnh một lớp sáng mờ mờ ảo ảo.

Tẩy Hà Điện chìm trong ánh trăng ấy, trông vừa ấm áp lại yên bình.

Từ xa nhìn lại, cung điện nằm bên hồ sen ấy có cây cối um tùm bao quanh, mái ngói lưu ly ẩn hiện sau tán lá, giống hệt như chủ nhân của nó – khiến người ta chỉ muốn lén ngắm nhìn.

Tối nay, Khương Hân Nguyệt mặc một bộ váy lụa mỏng màu hồng phấn, dịu dàng mềm mại như nước. Trên ngực thắt một dải lụa màu thiên thanh, cột thành một chiếc nơ bướm lớn xinh xắn.


Tóc búi lỏng, chỉ vương vãi đôi lọn nhẹ nhàng buông xuống, bên mái đơn sơ cài một đóa phấn hà vừa hái, ngoài ra không hề đeo thêm trang sức nào khác.

Nàng đứng bên ngoài Tẩy Hà Điện, gió đêm lướt qua, cánh hoa sen lay động, tà áo nhẹ nhàng bay lượn, như đang nhảy múa giữa ánh trăng.

Không nói thành lời nét ngoan ngoãn đáng yêu, vừa linh động lại thanh thoát như sương khói.

Mỗi lần Khương Hân Nguyệt hành lễ, đều bị Tuyên Võ Đế kéo tay ôm vào lòng. Lần này nàng dứt khoát không đợi người ra tay, trực tiếp nhào luôn vào ngực ngài — vừa chủ động vừa đúng ý người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc