Câu nói ấy vừa dứt, sắc mặt những phi tần còn lại trong Dực Khôn cung liền sa sầm, ai nấy đều tỏ rõ vẻ phẫn uất.
Khương Hân Nguyệt âm thầm nghĩ bụng: Đúng là không hổ là người trong hậu cung, rõ ràng đang gián tiếp đẩy Lệ quý phi vào thế bị ghét mà vẫn không để lộ chút sơ hở nào. Ở nơi này, chẳng có nữ nhân nào là hiền lành thật sự.
“Hoàng hậu nương nương nói quả là…”
Lương phi đảo tròng mắt, đột nhiên nhìn sang Khương Hân Nguyệt:
“Đều là người được Hoàng thượng sủng ái, nhưng không phải ai cũng ngoan ngoãn dễ thương như Trân dung hoa đâu.”
“Vậy thì ngươi xem trọng ta quá rồi, ta mới chân ướt chân ráo vào cung, làm sao có thể đem ra so với Lệ quý phi được Hoàng thượng sủng ái bấy lâu nay chứ?
Chuyện này, tự mình phải biết thân biết phận một chút.”
Thế nhưng, dường như Chu hoàng hậu và Lương phi đều xem nàng là một bình hoa ngốc nghếch, được sủng ái vì có gương mặt đẹp và dáng người nảy nở mà thôi.
Khương Hân Nguyệt chỉ biết âm thầm thở dài, rồi tiếp tục đóng vai tiểu cô nương thật thà nghĩ gì nói nấy:
“Thần thiếp tuy được sủng ái, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp thôi! Làm sao có thể vượt mặt chính thất được? Ngày còn ở nhà, hễ thiếp thất nào không biết điều là mẹ cả lập tức bán đi. Hoàng hậu nương nương lòng dạ hiền hòa, thần thiếp về sau nhất định sẽ càng thêm kính trọng người.”
Thấy chưa?
Ngay cả một món đồ chơi còn hiểu đạo lý đó, vậy mà Lệ quý phi cứ phải giả vờ ngốc nghếch. Cũng chỉ nhờ có Hoàng thượng sủng ái mới được đắc thế.
Chu hoàng hậu nhìn dung mạo tươi trẻ của Khương Hân Nguyệt, dù so với Lệ quý phi không hơn kém bao nhiêu, nhưng ở nàng lại có phần trong trẻo, tươi mới hơn, nụ cười cũng theo đó mà càng thêm hài lòng.
Không biết đến khi nào Lệ quý phi phát hiện ra “thế thân” cũng có thể được sủng ái, liệu có nổi điên lên không?
Chu hoàng hậu mỉm cười:
“Ngươi có tấm lòng như vậy thật là đáng quý. Bổn cung khi còn ở nhà cũng có một muội muội, tính tình chẳng khác ngươi là mấy. Nhìn thấy ngươi, bổn cung như thấy lại muội ấy, trong lòng cũng thấy vui vẻ.”
“Đó là phúc khí của thần thiếp.”
Chỉ sợ cái muội muội kia tính cách hoàn toàn trái ngược với nàng, Chu hoàng hậu cũng sẽ nói thế thôi.
Suy cho cùng, bà ta đang muốn nâng nàng lên để làm đối thủ với Lệ quý phi kia mà.
Ra khỏi Dực Khôn cung, Khương Hân Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mưa đã tạnh.
Trong không khí còn vương mùi bùn đất, bầu trời sau cơn mưa đã được gột rửa sạch sẽ, mây đen tan biến, để lộ khoảng trời xanh thẳm vô tận.
Bốn phía tường thành có thể giam cầm thân xác nàng, nhưng không thể giam được chí hướng trong lòng.
Nàng không sợ bị lợi dụng, bởi chỉ cần còn có giá trị để lợi dụng, các nàng sẽ không bạc đãi nàng.
Muốn dùng nàng để đấu với Lệ quý phi ư? Ít ra cũng phải khiến nàng có đủ tư cách để đứng ngang hàng với sủng phi đã.
Nếu không, nàng đâu dại mà lấy trứng chọi đá?
Thợ săn cao tay, thường sẽ xuất hiện với bộ dạng con mồi.
Chờ đến khi lật ngửa bài, ai lợi dụng ai còn chưa biết được đâu.
“Nương nương trông có vẻ rất vui?”
Hỉ Thước bước theo sau lưng Khương Hân Nguyệt, cất tiếng hỏi:
“Có chuyện gì tốt xảy ra sao?”
“Hoàng hậu nương nương hiền hòa nhân hậu như thế, chẳng lẽ không đáng để vui mừng à?”