Năm 12 tuổi, cậu cả nhà họ Dịch là Dịch Trang Ni vừa đen nhẻm vừa mập mạp xấu xí, tính cách thì ngạo mạn và ngang ngược đã gây ra một loạt rắc rối ở trường. Đỉnh điểm là khi hắn bày trò trêu chọc khiến con gái của hiệu trưởng gãy chân phải nhập viện. Trước tình hình đó, dù đau lòng nhưng phu nhân và tiên sinh nhà họ Dịch đành đưa hắn ra nước ngoài tiếp tục học tập. Dẫu nhà họ Dịch là một trong bốn gia đình giàu có và quyền thế nhất thành phố, nhưng cũng không có ngôi trường nào dám nhận một thiếu gia tai tiếng như hắn.
Nhà họ Dịch vốn nổi tiếng với nhan sắc của hai vị chủ nhân. Phu nhân Quan Nhã Nhạc xinh đẹp thanh tao, tiên sinh Dịch Thanh Dương điển trai nho nhã. Họ được xem là cặp đôi hoàn mỹ, thế nhưng đứa con trai duy nhất của họ lại hoàn toàn không thừa hưởng bất kỳ điểm nổi bật nào về ngoại hình hay tính cách từ ba mẹ cả.
Vào ngày sinh con, Quan Nhã Nhạc phải chịu đựng cơn đau kéo dài suốt một ngày một đêm, gần như kiệt sức. Khi bế đứa con trai mới chào đời – một đứa trẻ to lớn, đen nhẻm, nhăn nheo và xấu xí, bà lập tức cảm thấy nghi hoặc. Khi bác sĩ giải thích rằng trẻ sơ sinh mới sinh ra đều đen, nhăn và xấu như vậy, Quan Nhã Nhạc ngây thơ tin tưởng và tự an ủi bản thân rằng mọi đứa trẻ đều như vậy. Nhưng sự an ủi đó nhanh chóng tan biến khi bà nhìn thấy đứa bé gái trắng trẻo xinh đẹp như búp bê của người hầu sinh cùng ngày tại phòng bên cạnh. Lúc đó, bà mới hiểu rằng bác sĩ quả thật rất tử tế khi không nói ra sự thật.
Thật kỳ lạ, con gái của người hầu là Vân Oản Oản lại giống như một phép màu, hoàn toàn thừa hưởng mọi nét đẹp và tính cách tốt đẹp, không hề có chút gì giống ba mẹ mình. Quan Nhã Nhạc từng nói đùa rằng, nếu không có chồng bà luôn ở bên cạnh suốt quá trình sinh nở, từ lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời cho đến khi được bế vào lòng mẹ thì bà thật sự sẽ nghĩ đứa bé gái kia mới là con ruột của mình.
Do người hầu đã làm việc lâu năm tại nhà họ Dịch, cộng thêm sự trùng hợp là cùng mang thai và sinh con gần nhau nên phu nhân nhà họ Dịch đã rộng lượng cho phép người hầu được hưởng chế độ chăm sóc y tế tương tự mình. Thậm chí, khoảng cách thời gian giữa hai đứa trẻ ra đời chỉ vỏn vẹn bảy phút. Vì không có nơi ở riêng, đứa bé gái từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng trong nhà họ Dịch. Nhờ sự yêu thương của phu nhân nên mọi đồ ăn, đồ mặc và đồ dùng của cô bé đều cùng đẳng cấp với cậu cả Dịch Trang Ni. Phu nhân yêu thích cái đẹp nên quần áo của cô bé thậm chí còn tinh tế hơn cả con trai mình. Rốt cuộc, đối mặt với một đứa con trai vừa đen vừa xấu thì phu nhân cũng chẳng còn cảm hứng để chăm chút cho nó nữa.
Ban đầu, Vân Oản Oản được đặt tên là Vân Đại Hỉ. Nhưng phu nhân cảm thấy một cái tên quê mùa như vậy thật không xứng đáng với vẻ đẹp của cô bé nên đã “đề nghị” đổi tên. Người hầu vốn không có học thức và luôn nhận được sự chăm sóc tử tế từ phu nhân trong suốt thời kỳ mang thai nên tất nhiên không dám phản đối, đã đồng ý đổi thành cái tên đầy ý nghĩa hơn.
Những ngày tháng yên bình nhanh chóng trôi qua. Một ngày nọ, phu nhân thông báo rằng con trai của sắp trở về.
Thông thường, mọi người ra nước ngoài du học vào năm 18 tuổi nhưng cậu cả Dịch Trang Ni lại làm ngược lại, muốn trở về để thi vào một trường đại học trong nước.
Nhà họ Dịch có rất nhiều thân thích đã định cư ở nước ngoài, tài sản và bất động sản ở nước ngoài cũng không thiếu. Trước đây, mỗi dịp lễ Tết, phu nhân và tiên sinh thường đi thăm con trai, thậm chí có khi ở lại nước ngoài một thời gian ngắn. Nhưng tính ra, ngoại trừ hai năm đầu tiên ra thì hắn chỉ vội vàng trở về trong vài ngày. Suốt bốn năm qua hắn vẫn không một lần trở lại.
Dù hiện nay liên lạc đã rất thuận tiện, nhưng vì mối quan hệ căng thẳng, hắn chưa bao giờ chủ động cho Oản Oản cách liên lạc và cô cũng không có ý định hỏi. Suốt hơn bốn năm qua, cả hai cũng không hề liên lạc với nhau.
Cô thậm chí không còn nhớ rõ dáng vẻ của hắn khi rời đi lần cuối và thật lòng mà nói, cô cũng chẳng muốn gặp lại hắn một chút nào cả.