Mặc dù phu nhân nói rằng hắn sẽ trở về học đại học trong nước, nhưng từ lúc kỳ thi diễn ra đến khi cô đã nhập học vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Cô đã hoàn toàn gạt bỏ mọi suy nghĩ về hắn ra khỏi đầu rồi.
Bởi với một người đầu óc rỗng tuếch như hắn thì chắc chắn không thể thi đỗ vào ngôi trường mà cô đang theo học.
Cô dự định sau khi tốt nghiệp và kiếm được tiền thì sẽ rời xa hắn mãi mãi, chấm dứt ác mộng mang tên Dịch Trang Ni. Cô đã chọn một trường đại học ở thành phố bên cạnh. Dù không thuộc hàng top đầu quốc gia nhưng cũng là một ngôi trường danh tiếng, quan trọng nhất là cô có thể sống và học tập mà không phải chịu ánh nhìn kỳ thị từ bạn học cũ thời cấp ba. Đây sẽ là một khởi đầu mới cho cô.
Tuần đầu tiên sau khi nhập học, trường đại học tổ chức một buổi tiệc hóa trang đeo mặt nạ tại hội trường.
Cô quyết định nhân cơ hội này tìm một anh chàng đẹp trai, dáng người chuẩn làm bạn trai để giải tỏa cảm giác khó chịu trỗi dậy mỗi tháng vào kỳ kinh nguyệt trùng với đêm trăng tròn.
Cô tự thấy yêu cầu của mình không quá cao – chỉ cần thân hình đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, và... một điểm quan trọng nữa là kích thước chỗ đó. Nhưng ở khu vực phía Nam, đàn ông thường không cao, kích thước của họ cũng là một câu chuyện khó nói. Điều rắc rối nhất là chiều cao và khuôn mặt có thể nhìn thấy ngay từ vẻ ngoài nhưng điều quan trọng kia thì phải tìm hiểu. Cô không muốn mất thời gian quen biết rồi đến khi cởi quần ra mới phát hiện đối phương là một “cái que tăm” – thật là tệ hại.
Buổi tiệc với ánh sáng mờ ảo trong hội trường như được thiết kế để tạo cơ hội cho các anh chị khóa trên kết bạn với tân sinh viên.
Trước tiên, cô lọc những người có dáng đẹp – điều này khá đơn giản. Cả hội trường chỉ khoảng hơn mười người đáp ứng tiêu chí. Thông thường, nam sinh ở tuổi này không có bụng mỡ nhưng cũng không phải ai cũng có cơ bắp.
“Xin lỗi.”
Mềm quá, không đạt.
Cô lịch sự gật đầu xin lỗi chàng trai cao to vừa “vô tình” va chạm. Mà người đó cũng không để ý lắm.
“Chào bạn, bạn có thấy cô gái nào cao như tôi và mặc váy cam phong cách Lolita không?” Cô chạm nhẹ vào cánh tay của một chàng trai cao to khác.
Không đủ săn chắc, không đạt.
Chàng trai lắc đầu rồi ra hiệu rằng mình không thấy.
Cô cầm ly nước, lùi lại và “vô tình” đụng vào vòng eo của mục tiêu thứ ba.
Còn mềm hơn cả cô, cũng không đạt.
Mục tiêu thứ tư, thứ năm, thứ sáu – hoặc quá gầy hoặc quá mềm, tất cả đều không đạt!
Cô bắt đầu nản lòng, cảm thấy buồn chán mới đi tới khu vực thức ăn tìm vài món ăn nhẹ. Nhưng không ngờ, khoai tây chiên cũng mềm nhũn, chẳng ngon chút nào.
“Ừm!” Đột nhiên, một thứ gì đó va vào mông cô, ngay sau đó một cơ thể cao lớn đè lên cô, trong tích tắc có thứ gì đó cấn vào eo cô. Dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng rằng “thứ đó” –
Rất lớn, không phải dạng vừa đâu.
“Bạn học, xin lỗi, bạn có đau chỗ nào không?” Chàng trai cao lớn đeo mặt nạ đầu thú, mặc bộ vest kỳ ảo nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên.
“Tôi không sao.” Cô phủi bụi những mẩu khoai tây chiên vương vãi trên tay.
Dù qua lớp vải, cô vẫn cảm nhận được lực từ bàn tay của chàng trai.
Tay của người này lớn và dài, tỷ lệ hoàn hảo, áp lực từ lòng bàn tay lên vai cô mang lại cảm giác rất dễ chịu.
“Xin lỗi bạn nhiều nhé!” Một nhóm nam sinh đang đùa giỡn lập tức cúi đầu xin lỗi liên tục.
“Đừng làm loạn nữa. Nghe nói hôm nay tân hoa khôi của trường mặc đồ thiên thần trắng đấy.”
“Phải nhanh lên, không được để những con sói ngu ngốc khác tán mất.”
“Bạn ơi, bạn có thấy một cô gái mặc đồ trắng, cao cỡ bạn ở đâu không?” Một nam sinh trong nhóm hỏi cô, tay giơ lên chỉ độ cao gần bằng cô.
Thực ra hôm nay cô mặc bộ váy nhỏ màu đỏ của cô bé quàng khăn đỏ, được mượn từ câu lạc bộ anime. Ban đầu, cô định mặc bộ váy trắng nhưng vì một bạn cùng phòng không mặc vừa bộ đồ do ngực quá lớn nên cô đã đổi với bạn ấy.
Cô chỉ tay về phía một bóng dáng mặc đồ trắng ở cửa ra vào.
Đám nam sinh cảm ơn rồi lập tức chạy như điên về hướng cô chỉ.