Ánh trăng tròn chiếu qua khung cửa sổ hoa văn Gothic, rải ánh sáng trên sàn gỗ tự nhiên. Từ khe cửa sổ, làn gió nhẹ mang hương hoa thoảng vào, mang theo sự trong trẻo của không khí.
Ánh trăng trong trẻo rọi lên làn da trắng ngần như sữa đông của thiếu nữ, tạo thành bóng hình như chiếc quạt dưới hàng lông mi dài của cô, khẽ rung rinh theo từng hơi thở. Đôi môi căng mọng phát ra những tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, đôi má đỏ bừng lên.
Đêm đã khuya, trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Sự ngứa ngáy trong lòng như tăng lên theo sự lên cao của ánh trăng, càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng tê dại.
Thiếu nữ trở mình không yên, bàn tay nhỏ nhắn nỗ lực xoa bóp nơi căng tròn như chiếc bánh bao bên trên. Mỗi lần vuốt ve, nơi ấy như bị nắn tròn rồi lại ấn bẹt, viên ngọc nhỏ trên đỉnh cũng bị ép vào khe tay, kéo căng đến đau nhức, nhưng cảm giác tê buốt và đầy đặn bên trong vẫn không thể thuyên giảm.
Mỗi khi trăng tròn, nơi ấy của cô luôn căng tròn và đầy đặn hơn hẳn, còn viên ngọc nhỏ trên đỉnh thì sưng đau.
Phần giữa hai chân thì trống rỗng và tê ngứa, đôi chân khép chặt, kẹp lấy một chú thỏ bông to bằng cổ tay ở giữa, liên tục đong đưa hông cọ xát.
Nhưng điều đó vẫn không đủ.
Cô đành đưa tay còn lại luồn vào chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng, dùng ngón tay lần tìm hạt nhân nhỏ mềm giữa hai chân, dùng lòng ngón tay ấn nhẹ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoa nắn.
Dù chỉ nhỏ như hạt đậu xanh, nhưng mỗi lần nhấn vào nơi ấy, cảm giác sung sướиɠ như lan tỏa ra. Hạt nhân mềm mại dần trở nên sưng tấy và nhạy cảm, càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác khoái lạc càng lan rộng.
Bụng dưới co rút từng hồi theo cảm giác khoái lạc, nơi mật đạo chưa từng khai mở cũng run rẩy theo, tiết ra chất lỏng dính ngọt ngào tràn ra nơi cửa mình rồi chảy xuống ga giường.
Cuối cùng với vài lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, cơ thể thiếu nữ run lên bần bật, toàn thân cảm giác như bùng nổ, cơn ngứa ngáy trong lòng được giải tỏa, cô dần thả lỏng đôi chân khép chặt rồi chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc mơ, có một người đàn ông dùng đôi tay to lớn thô bạo xoa nắn nơi ấy, dùng cái thứ nam tính dài thô của mình xâm nhập mạnh mẽ vào cơ thể cô…
Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, cô không để ý, mãi đến khi chuông lặp lại lần thứ ba thì cô mới miễn cưỡng rời giường.
Sau khi đánh răng rửa mặt và thay đồ, cô chậm rãi xách cặp xuống phòng ăn ở tầng dưới.
“Phu nhân, tiên sinh, chào buổi sáng.” Vân Oản Oản lễ phép chào hỏi hai vị chủ nhân rồi ngồi xuống.
“Chào buổi sáng nhé Oản Oản.” Hai vị chủ nhân đáp lời qua loa rồi tiếp tục ăn sáng.
Vân Oản Oản được giáo dục tốt, cử chỉ tao nhã, từ tốn thưởng thức bữa sáng thịnh soạn trước mặt. Như mọi khi, cô ăn một bát cháo nhỏ kèm chút điểm tâm hoặc bánh bao và dầu cháo quẩy.
Ăn xong, cô tự mình bắt xe buýt đến trường.
Bạn học nữ của cô vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ, bởi ba mẹ cô có nhan sắc bình thường, trong khi cô lại xinh đẹp như hoa. Dù chỉ là con gái của người hầu, nhưng nhờ nhan sắc ấy mà cô được sống cuộc đời như ŧıểυ thư.
Bởi cô là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Dịch – một trong bốn gia đình giàu nhất thành phố.
Thực tế, cô rất ghét thân phận này.
Lý do chính khiến cô ghét bỏ là vì vị cậu cả nhà họ Dịch – người vừa xấu vừa đen, tính cách lại tồi tệ. Cô không bao giờ muốn người như vậy làm chồng mình.