Núi Sâu Cưng Vợ
Chương 4

“Kiến Quân, sao con lại ở ngoài này!” Mẹ Ngụy đang kéo cha Ngụy đến nghe trộm xem thằng con trai nhà mình có chịu “làm việc” không, nếu nó không chịu làm thì kêu ông dạy dỗ một chút.
Ai ngờ lại bắt gặp anh đang ngồi ngay ngoài cửa, mẹ Ngụy vừa hỏi một tiếng liền trực tiếp nổi giận đùng đùng.
“Có phải cô gái kia không cho con sắc mặt tốt không? Kiến Quân, con nghe mẹ nói đây, cưới vợ không thể nuông chiều quá…”
“Được rồi, con chỉ ra ngoài này tìm hiểu một chút, nếu không lát nữa lại bị người ta cười cho.” Ngụy Kiến Quân nghe thấy mẹ càng nói càng quá đáng thì không vui cho lắm, cầm cuốn sách lên không kiên nhẫn vẫy vẫy mấy cái.
Cuốn sách đó là cha Ngụy đưa cho anh.
Cha Ngụy thấy con trai đã lớn tuổi rồi nhưng lần nào có người đến đây bán phụ nữ, anh đi xem thì cũng có đi nhưng bọn họ chỉ cần muốn mua người nào đều bị anh ngăn cản.
Cha Ngụy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm liền lấy cái này ra cho anh coi, còn kể ra lợi ích khi cưới vợ về nữa.
Bây giờ ông vừa nhìn đã hiểu anh đang làm gì, nhanh chóng lôi bà vợ nhà mình đi.
“Bà nói linh tinh cái gì vậy, trong lòng nó hiểu rõ mọi chuyện mà.”
Ông liếc vợ một cái rồi kéo người đi mất, không thấy thằng con trai họ đang mất kiên nhẫn à!
Từ nhỏ con trai đã sức lớn mạng lớn, đánh nhau với người ta còn chưa nói, anh lại còn chạy vào trong núi chiến đấu với dã thú, nói kiểu gì anh cũng không sợ, không nghe.
Hai người bọn họ có quản được đâu.
Bây giờ khó khăn lắm con trai mới chịu cưới một cô gái về, có chiều chuộng một xíu thì tính là gì, cô gái này mà không xuất hiện, cháu trai của bọn họ không biết đến khi nào mới có kia kìa.
Ngụy Kiến Quân cũng thật sự mở sách ra xem, vừa lật mở liền thấy trên giấy vẽ lại hai cơ thể chặt chẽ giao hòa. Bên cạnh còn có ghi chú, viết đây là tư thế gì, có thể làm như thế nào.
Anh đọc qua một lượt, trong đầu anh không khỏi nghĩ đến cơ thể trắng nõn của cô gái nhỏ trong phòng.
Anh càng xem càng thấy trong người bốc hỏa, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Khi lật đến mấy tờ sau, trên sách vẽ rõ ràng một đôi chân dài trắng bóc, còn vẽ chi tiết nơi riêng tư nào đó, bên cạnh ghi chú kỹ càng.
[ Làm thế nào để người con gái nhanh chóng buông thả chính mình, muốn cùng bạn làʍ t̠ìиɦ?
Nói về chuyện làʍ t̠ìиɦ, không thể chỉ biết đến bản thân mình sung sướиɠ, trước tiên phải giúp đối phương cào trào, ŧıểυ huyệt thả lỏng rồi mới có thể cắm vào dễ dàng hơn… ]
Ngụy Kiến Quân cẩn thận đọc hết.
Trong đầu toàn là hình ảnh hai chân trắng nõn của cô gái nhỏ, ở giữa là một mảnh hồng nhạt đẹp đẽ, hoa huyệt bị dụng cụ kim loại mở rộng nhìn rõ cả bên trong.
Yết hầu lăn lộn vài cái, ©ôи th!t gần ba mươi năm ít khi được anh an ủi bắt đầu dựng đứng lên, cách lớp quần dài rộng thùng thình còn bị nó dựng thành một túp lều.
Ngụy Kiến Quân xem đến nỗi hai mắt đỏ lên hưng phấn, trong đầu càng khắc sâu hoa huyệt trắng hồng mềm mại phong tình của cô gái nhỏ.
Bộp một cái, Ngụy Kiến Quân gấp sách lại, đứng dậy.
Đến giờ phút này, cho dù trời tối gió lạnh như thế nào cũng không làm Ngụy Kiến Quân cảm thấy mát mẻ hơn chút nào.
Anh nhìn mồ hôi lấm tấm trên người mình, quyết định đi tắm rửa sạch sẽ trước.
Cũng không thể để cả người dơ như vậy chạm vào cô gái nhỏ kia.
Mặc dù anh cũng không tính thật sự đi vào.
Ngụy Kiến Quân trực tiếp ở trong sân tắm giặt sạch sẽ, sau khi tắm xong đi vào phòng, Đinh Hàm Lộ cũng đã ăn xong.
Cô ngồi ở mép giường, tô mì trên bàn còn dư lại hơn một nửa.
“Ăn không ngon à?” Ngụy Kiến Quân hỏi.
Đinh Hàm Lộ lắc đầu. “Nhiều quá.”
Cái tô này chắc phải lớn bằng cả nồi canh, cô đã cố gắng ăn rất nhiều rồi.
Ăn uống như mèo con chẳng trách sao cái eo bé xíu như vậy.
Có điều nếu cô đã không ăn nổi nữa thì thôi, Ngụy Kiến Quân trực tiếp bưng tô mì lên, từng miếng một ăn hết.
Đinh Hàm Lộ trợn to hai mắt, cái tô đó cô đã ăn rồi, hơn nữa bên trong còn có nước mắt của cô rớt vào nữa.
Cô muốn mở miệng nói nhưng vừa thấy cánh tay khổng lồ cầm cái tô của người đàn ông, trên tay anh còn chút ẩm ướt, cơ bắp căng chặt đánh sâu vào thị giác.
Đinh Hàm Lộ quyết định nghẹn trở về, cô cúi đầu nhìn xuống.
Cơ thể nhỏ nhắn của Đinh Hàm Lộ theo bản năng rụt về sau một chút.
Ngụy Kiến Quân ăn xong mì còn dư của cô gái nhỏ, anh cầm sách trong tay để lên trên bàn, lật mở một lúc rồi dừng lại ở trang sách dạy làm như thế nào để người con gái được sung sướиɠ.
Khuôn mặt anh không có biểu hiện gì, làn da ngăm đen càng khiến người ta không nhìn ra được biểu tình trên đó.
Chỉ có đôi mắt anh nhìn cô là có chút dịu dàng, giọng nói anh cũng cố gắng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đến đây xem thử đi.”
Đinh Hàm Lộ tò mò tiến lại nhưng vẫn không dám kề sát anh quá.
Vừa mới đến gần, thấy được bức tranh và chữ viết trên cuốn sách kia, khuôn mặt tươi cười của Đinh Hàm Lộ nháy mắt đỏ bừng muốn xoay đầu đi ngay lập tức.
Chỉ có điều bàn tay to của người đàn ông nhanh chóng vươn ra, ép đầu cô quay lại khiến cho cô không có cách nào né tránh, anh dùng giọng điệu bình tĩnh để nói.
“Muốn bỏ trốn thì trước tiên phải giả vờ diễn kịch cho đạt, phải làm cha mẹ tôi yên tâm, cũng làm cho người trong thôn tin rằng em đã nhận mệnh sống ở đây cả đời.”
Hai mắt anh sâu thẳm, mang theo dáng vẻ không thể từ chối.
“Như vậy tôi mới có cơ hội đưa em ra ngoài.”
Khuôn mặt Đinh Hàm Lộ lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, cô chịu đựng sự xấu hổ gật đầu đồng ý, cố gắng nghiêm túc nhìn sách.
Ngón tay người đàn ông đặt trên bức vẽ hoa huyệt, anh nói.
“Tôi sẽ dựa theo trên này mà làm, xoa xoa môi âʍ ɦộ và vân vê hoa hạch để em được sung sướиɠ, em phải kêu ra tiếng, để cha mẹ tôi nghĩ là em bị tôi làm rồi, đừng có kiềm chế không dám kêu.”
Người đàn ông nói trắng ra như vậy làm Đinh Hàm Lộ nghe được phải xấu hổ cúi đầu thật thấp, cô nhỏ giọng ừ một tiếng.
Anh vẫn tiếp tục thấp giọng dặn dò.
“Trong lúc ©ôи th!t cắm vào hoa huyệt di chuyển sẽ tạo thành tiếng, hơn nữa thể lực tôi như này chắc chắn sẽ làm giường bị va chạm, đến lúc đó em chỉ cần kẹp chặt hai chân. Tôi chỉ cắm vào giữa hai đùi em chứ không thật sự đi vào, như vậy thì dù bọn họ có nhìn lén qua cửa sổ thì cũng không phân biệt được thật hay giả.”
Đinh Hàm Lộ xấu hổ đến mức mặt muốn rỉ ra máu, hơn nữa cô còn có chút sợ hãi.
Hai mắt cô ngầng ngậng nước, nhìn anh.
“Thật sự không cắm vào?”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của cây đèn dầu, dáng vẻ cô gái nhỏ sợ sệt mềm mại thật sự rất trêu chọc lòng người, khiến cho Ngụy Kiến Quân theo bản năng nuốt nước miếng mấy cái, anh cố gắng kiềm chế trái tim đập bang bang trong lồng ngực và cơ thể dường như muốn bốc hỏa, nghiêm túc gật đầu.
“Bảo đảm trinh tiết của em vẫn được giữ nguyên, sẽ không bị cắm vào.”
Đinh Hàm Lộ cắn môi, mặc dù cô có chút không dám tin nhưng vẫn chỉ có thể gật đầu.
“Được, vậy tôi sẽ giả vờ cùng anh.”
Cô căng thẳng đến nỗi hốc mắt lại nổi lên một tầng hơi nước.
“Tôi phải làm như thế nào?”
“Em chỉ cần nằm xuống thôi.” Ngụy Kiến Quân dùng một tay bế cô lên rồi thả xuống trên giường, anh liếc nhìn cửa sổ một cái, bàn tay vươn đến vỗ vỗ trên hai bầu ngực căng tròn, giọng điệu tỏ ra hưng phấn.
“Vợ ơi, em trắng quá, hai vυ" cũng thật lớn, để anh cắn mấy cái đi.”
Đinh Hàm Lộ kinh hoàng.
Cô đột nhiên nhìn thấy ánh mắt anh liếc ra ngoài cửa sổ, lập tức hiểu ra mà giả vờ diễn kịch cùng anh, cô sợ hãi la lên.
“Không, không được lại đây.”
Nói xong cô liền xoay người, nhưng người đàn ông lập tức túm được váy cô.
Roẹt một tiếng, váy bị bàn tay anh xé rách từ cổ áo xuống dưới, vì cô vặn vẹo cơ thể, váy lại càng bị xé ra làm đôi như hai miếng giẻ rách.
Thân hình cô gái nhỏ trắng nõn nà như ẩn như hiện.
Một bên vυ" lộ ra phập phồng lên xuống theo tiếng hô hấp của cô, núm vυ" hồng hào mềm mại kiêu ngạo đứng ở trên đỉnh núi, bầu vυ" to tròn đến nỗi một bàn tay cũng không bóp được hết, không hề cân xứng với vòng eo bé xíu của cô gái nhỏ.
Không biết cái eo thon gầy này sao có thể chống đỡ được hai vυ" lớn như vậy.
Bầu vυ" trắng đến lóa mắt, cũng không rõ bên trong có sữa hay không.
Trong đầu Ngụy Kiến Quân vừa nảy ra thắc mắc, chờ anh phản ứng lại thì bàn tay đã tự động bóp lấy một bên vυ", anh cúi đầu cắn một cái, mυ"ŧ nhẹ.
“A! Anh buông tôi ra!” Đinh Hàm Lộ là thật sự bị dọa sợ, cô la lên, hai tay nhỏ cố gắng đẩy cái đầu đang vùi trước ngực cô ra.
Một tay anh xoa vυ", miệng thì không ngừng mυ"ŧ núm vυ".
Bàn tay to của người đàn ông nắn bóp bầu vυ" ra đủ loại hình dạng, núm vυ" còn bị anh cắn mυ"ŧ, đau đớn khó chịu.
Đinh Hàm Lộ không khống chế được mà sợ hãi, thậm chí cô còn hoài nghi có phải người đàn ông này lúc nãy nói vậy để lừa gạt cô hay không.
Ngụy Kiến Quân thấy cô la hét cũng chẳng buông ra, anh tiếp tục ngậm núm vυ" phấn nộn mυ"ŧ chùn chụt, thịt vυ" trơn mềm đàn hồi, làm anh yêu thích không muốn buông tay.
Núm vυ" bị anh cắn mυ"ŧ dần dần đỏ lên, cô gái nhỏ dưới người vẫn chống cự như cũ.
Tiếng của cô như chú chó nhỏ đang tìm sữa, mềm mại yêu kiều không khác gì làm nũng.
[
