Núi Sâu Cưng Vợ

Chương 5

Trước Sau

break
Ngụy Kiến Quân mở miệng, nhả núm vυ" bị anh mυ"ŧ đến sưng đỏ ra.
Vậy mà nó lại cứng rắn đứng thẳng lên, giống như bông hoa mai rơi trên nền tuyết trắng giữa trời đông, đỏ bừng bắt mắt, anh nhìn thấy một màn này, hai mắt lập tức tối lại.
Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, khóc đến nỗi cái mũi đỏ ửng, như con thỏ nhỏ lạc đường cực kỳ đáng thương.
Đôi mắt Đinh Hàm Lộ chất chứa sự cầu xin, cô nhỏ giọng nói.
“Anh đã đồng ý với tôi rồi mà.”
Giọng nói có chút nghẹn ngào, gợi cảm chết người.
Ngụy Kiến Quân cảm thấy ©ôи th!t đau nhức không thôi, chỉ muốn cứ vậy mà chơi chết cô gái này.
Anh hít sâu một hơi, giơ tay lên xoa xoa hai vυ" mềm mại, miệng thì thầm.
“Ừ, tôi nhớ.”
Tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề, chậm rãi hỏi.
“Bây giờ còn đau không?”
Trong sách có nói, tay xoa nắn, miệng mυ"ŧ núm vυ" sẽ làm người con gái thoải mái, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.
Đau không?
Thật ra cô không đau.
Cơn đau từ lúc đầu giống như chuyển thành cảm giác tê tê dại dai hoàn toàn lạ lẫm cứ vậy nảy lên trong lòng cô.
Cảm giác đó làm Đinh Hàm Lộ muốn trốn tránh, làm Đinh Hàm Lộ cảm thấy sợ hãi.
Cô rưng rưng gật đầu, chỉ hy vọng anh có thể dừng lại.
Nhưng Ngụy Kiến Quân chỉ hơi cau mày, lẩm bẩm.
“Vậy là do tôi mυ"ŧ chưa đủ.”
Anh kéo hết quần áo chướng mắt trên người cô ra, toàn bộ phong cảnh đều bị anh thu hết vào mắt.
Bầu vυ" bên trái chưa bị xâm phạm thì còn trắng nộn mềm mại, giống như một mảnh đất phủ đầy tuyết trắng xóa. Mà vυ" bên kia bị anh cắn mυ"ŧ lại có dấu tay màu đỏ, đầu vυ" xinh xắn đứng thẳng lên, lấp lánh ánh nước, cực kỳ đẹp mắt.
Ngụy Kiến Quân cười khẽ một chút.
Quả nhiên như anh suy đoán, cô gái nhỏ này da thịt trắng nõn như vậy là kiểu dễ bị lưu lại dấu vết nhất.
Anh chỉ muốn khiến mỗi tấc da tấc thịt trên người cô đều ghi lại dấu vết thuộc về anh.
Dáng vẻ đó của cô làm anh cảm thấy như đã đạt được thành tựu gì rất lớn vậy.
Anh lập tức bắt lấy một bên vυ" khác mυ"ŧ vào, bàn tay bóp mạnh, anh há to đến nỗi như muốn nhét hết cả bầu vυ" vào trong miệng, ăn tươi nuốt sống.
Cô vừa tê dại lại vừa đau đớn, hàm răng anh cắn nhẹ lên núm vυ" rồi chợt kéo mạnh ra, toàn bộ bầu vυ" đều bị anh cắn liếʍ ướt át, để lại từng vòng dấu răng trên làn da trắng nõn.
Ngụy Kiến Quân đảo lưỡi một cái, cuốn lấy núm vυ", miệng không quên diễn kịch.
“vυ" cũng thật lớn, sau này nhất định đủ sữa, chờ ông đây làm nơi này có sữa rồi nhất định sẽ hút hết vào trong bụng.”
Đinh Hàm Lộ không có cách nào miêu tả được cảm giác của chính mình.
Nhìn như đau, nhưng lại có chút thoải mái, còn có loại cảm giác xa lạ mà cô không thể gọi tên… Giống như cảm thấy không đủ thỏa mãn.
Điều này làm cho cô sợ hãi đến nỗi nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, đánh loạn lên đầu anh.
“Biến đi, đừng chạm vào tôi, huhu.”
Nhưng cái cảm giác xa lạ kia lại càng ngày càng mãnh liệt, người đàn ông cắn vυ" cô, ngón tay sờ soạng thẳng một đường từ núm vυ" đi xuống, qua eo, bụng rồi trượt vào giữa hai chân.
Theo bản năng, Đinh Hàm Lộ khép chặt chân lại, nhưng người đàn ông càng nhanh hơn, dùng đầu gối mở hai chân cô ra.
Bàn tay anh thăm dò vào nơi riêng tư của cô.
Lòng bàn tay vuốt ve nơi chưa từng bị người nào chạm đến, vỗ về chơi đùa, làm thần kinh Đinh Hàm Lộ nháy mắt căng chặt.
Ngón tay anh sờ soạng lung tung, càng ngày càng cọ xát mạnh hơn, các giác quan trên người cô giống như đều tập trung hết xuống phía dưới.
Ôi không!
Núm vυ" đột nhiên bị hàm răng cắn mạnh, Đinh Hàm Lộ không khống chế được sợ hãi kêu lên.
“A!”
Một tiếng này giống như mở ra công tắc nào đó, người đàn ông nghiến chặt núm vυ" cô kéo mạnh ra, đến nỗi Đinh Hàm Lộ lắc đầu nguầy nguậy, trong miệng tràn ra những lời nói xấu hổ.
“Đừng, đừng cắn vυ" tôi, đau, anh đừng cắn.”
Đôi tay cô bắt lấy đầu người đàn ông, muốn đẩy anh ra.
Nhưng đối với Ngụy Kiến Quân mà nói thì động tác này của cô giống như đang bảo anh mυ"ŧ mạnh thêm chút nữa vây.
Mùi hương thoang thoảng vây quanh chóp mũi anh giống như mùi sữa, có chút thơm ngọt, khiến cho Ngụy Kiến Quân càng mυ"ŧ hăng say.
Bàn tay lượn lờ bên ngoài hoa huyệt cũng từ từ chen vào giữa hai cánh hoa, anh nhớ lại trong sách chỉ dạy như thế nào rồi thử thăm dò cọ xát từng nếp gấp mềm mại bên ngoài hoa huyệt, nhẹ nhàng chơi đùa.
Làm như vậy có thể khiến hoa huyệt của cô gái nhỏ dần dần thả lỏng rồi tiếp nhận anh.
Ngón tay anh linh hoạt vuốt ve qua lại bên ngoài cửa động.
Hai cánh hoa nhạy cảm mấp máy giống như đang cố gắng khép chặt lại, tạo thành từng tiếng động ái muội dưới lòng bàn tay anh.
Cô gái nhỏ nhẹ giọng rên ri “Ưm a”, yêu kiều dụ hoặc.
Ngụy Kiến Quân cũng dần dần lớn mật hơn, ngón trỏ và ngón áp út đè lên hai bên hoa huyệt mềm mại, tách cánh hoa ra để ngón giữa linh hoạt chuyển động.
“A!” Đinh Hàm Lộ uốn éo vòng eo thon nhỏ, tiếng rêи ɾỉ không khống chế được mà bật ra khỏi miệng.
Cô không biết phải làm sao, cảm giác xa lạ này khiến cô xấu hổ đến nỗi ngón chân đều co quắp hết lại, cô chỉ biết hít thở gấp gáp dồn dập.
Hai mắt Đinh Hàm Lộ mờ mịt mông lung, trong đầu cô chỉ nghĩ muốn trốn thoát khỏi cảm giác xa lạ không cách nào thích ứng được này.
“Anh, anh mau buông ra.”
Cô cảm giác bản thân như muốn ŧıểυ ra vậy.
Đột nhiên, nơi nào đó phía dưới bị ngón tay anh nghiền ép, trong khoảnh khắc, Đinh Hàm Lộ không thể khắc chế được mà hét lên theo bản năng.
Phụt.
Hoa huyệt run rẩy bắn ra một dòng nước, gión giữa đang vỗ về giữa hai cánh hoa trong nháy mắt đã bị tưới ướt dầm dề.
Ngụy Kiến Quân biết cô gái nhỏ biểu hiện như thế này là nếm được mùi vị tìиɧ ɖu͙© rồi.
Trong sách có viết, người con gái như vậy là đã có thể tiếp nhận được dị vật đi vào thăm dò.
Ngón tay anh vân vê bên ngoài cửa huyệt vài vòng, thỉnh thoảng còn nhấp vào một cái.
Đinh Hàm Lộ chưa bao giờ nếm qua tư vị tìиɧ ɖu͙© làm sao chịu nổi động tác của anh, cảm giác xa lạ khác thường truyền đến từ hai vυ" và hạ thân, giống như bị lông chim mềm mại cọ ngứa mỗi một tấc xương cốt và máu thịt trong người, khiến cô cảm thấy cực kỳ trống rỗng khó chịu.
Cả người như bị cả đàn kiến gặm cắn, ngứa đến nỗi cô không thể nào chịu nổi, đến nỗi cô phải bật khóc nức nở, miệng chỉ biết ê a cầu xin.
“Đừng, đừng mà, khó chịu lắm…”
Cô không biết cảm giác này là gì, chỉ biết cô đang khó chịu đến mức phải cầu xin người đàn ông này tha cho mình.
Ngụy Kiến Quân nhả núm vυ" ra, bàn tay bất động, anh ngẩng đầu lên.
Trên mặt cô gái nhỏ nổi lên màu ửng đỏ, hai mắt mê ly, cánh môi bị cô cắn đến nỗi ướt đẫm chọc người yêu thích.
So với khuôn mặt nhỏ trắng bệch không một tia huyết sắc lúc trước thì bây giờ cô tựa như nụ hoa trong núi nở rộ đón ánh nắng mặt trời, chứa đựng từng giọt sương long lanh kiều diễm mê người.
Vẻ mặt này là do anh tạo ra!
Ngụy Kiến Quân có cảm giác như mình đã đạt được thành tựu to lớn gì đó, trái tim cũng dần dần bị mê hoặc, ©ôи th!t bên dưới lại cứng ngắc trướng đau.
Anh biết.
©ôи th!t đã cứng từ lâu đang muốn được an ủi, nhưng anh vẫn cực kỳ kiên nhẫn, gắng gượng chịu đựng, anh chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái nhỏ đang chìm trong cơn sóng tìиɧ ɖu͙©.
“Có phải rất ngứa hay không? Rất khó chịu?”
Đinh Hàm Lộ mở to đôi mắt mông lung, rưng rưng nước mắt ừ một tiếng.
Cô rất ngứa, nhưng người đàn ông này lại không chịu cử động tiếp khiến cô càng khó chịu hơn.
Cô cảm thấy chính mình đang bay giữa không trung, cô muốn được rớt xuống nhưng lại không được như ý nguyện.
Hai mắt cô mở to, cô cũng không biết chính mình đang muốn gì.
Đầu cô quay cuồng, xấu hổ đến mức khóc lên.
“Tôi không biết, hu hu, anh, anh đừng động nữa.”
Bàn tay Ngụy Kiến Quân nhẹ nhàng chạm lên mặt cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn nhỏ giọng dỗ dành.
“Đừng sợ, tôi sẽ không phá thân em, em vẫn sẽ sạch sẽ như cũ.”
Anh dịu dàng trấn an, ngón tay ướt đẫm dâm thủy không chút do dự đâm vào hoa huyệt.
Đinh Hàm Lộ ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông ngăm đen cao lớn dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò bên trong hoa huyệt, nói nhỏ bên tai cô.
“Tôi biết như vậy là không tốt, nhưng em kiên nhẫn một chút, tôi chỉ cọ cọ bên ngoài giả vờ diễn trò thôi.”
Giống như đáp lại lời nói của anh, bên ngoài truyền đến chút tiếng động.
Cha Ngụy kiêu ngạo lên tiếng.
“Cô gái này kêu như vậy, xem ra là bị con trai mình làm đến rất sướиɠ rồi.”
Mẹ Ngụy chọc một cái lên cửa sổ nhòm ngó, miệng không quên nói.
“Con gái bình thường đâu có kêu to như thế, cô gái này có phải quá hư hỏng hay không, người như này thật sự còn sạch sẽ à?”
Bộp.
Cha Ngụy đánh một cái sau ót mẹ Ngụy, nhỏ giọng nói.
“Bà nói cái gì đâu không, con trai tôi mà đi nhặt lại giày rách của người ta à. Sức nó như vậy, những người khác có thể bì kịp chắc? Hừ, vẫn là ông đây đưa sách cho Kiến Quân có tác dụng.”
Mặc dù hai người bên ngoài đã cố tình đè thấp tiếng nói chuyện, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này vẫn nghe rất rõ ràng.
Đinh Hàm Lộ nghe thấy vậy thì sửng sốt, bọn họ nghe kiểu gì mà nghe ra cô đang sướиɠ, rõ ràng là cô …
Đau không? Hình như cô cũng không đau.
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc