Hai mắt Ngụy Kiến Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Hàm Lộ, giống như muốn hỏi ngược lại ‘Em nói thử xem?’.
Một tia hy vọng may mắn trong lòng cô lập tức biến mất.
Thế nhưng, nếu bị người làm bảy ngày mà có thể thoát ra khỏi nơi này thì cô chấp nhận!
Đinh Hàm Lộ cúi đầu, thân mình hơi run, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
“Vậy anh có thể không bắn vào trong được không? Tôi, tôi không muốn mang thai.”
Cô khóc nấc lên, ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng.
Chuyện này, là điểm giới hạn cuối cùng của Đinh Hàm Lộ.
Nếu mang thai, vậy cô phải dây dưa với nơi này không thoát đi được.
Ngụy Kiến Quân sửng sốt, sau đó hơi mỉm cười, anh vỗ nhẹ lên mặt Đinh Hàm Lộ.
“Nếu muốn thả em đi, tôi sẽ không thật sự chạm vào em.”
Ngụy Kiến Quân chỉ nói một câu như vậy sau đó đứng dậy.
“Những người đó chắc không cho em ăn no đúng không? Tôi đi nấu cho em bát mì trứng.”
Anh nói xong liền đi ra ngoài, Đinh Hàm Lộ ngây người tại chỗ, tự hỏi không biết lời anh nói có thật không, cô chỉ biết nhìn theo bóng dáng anh đi ra khỏi phòng.
Cửa lạch cạch đóng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng mẹ Ngụy nói chuyện.
“Kiến Quân, sao con đã ra đây rồi?”
“Con nấu cho vợ bát mì trứng, để cô ấy ăn no trước rồi mới “làm việc” được.”
Giọng nói ồm ồm của người đàn ông từ bên ngoài truyền đến, không biết vì sao Đinh Hàm Lộ vậy mà lại cảm thấy giọng điệu của anh có một chút cưng chiều.
Cưng chiều?
Đinh Hàm Lộ vỗ mạnh lên đầu một cái, chắc đầu óc cô úng nước mất rồi.
Hai tay cô chống lên mép giường, cô cố gắng kiềm chế xúc động muốn trốn vào trong góc, im lặng ngồi chờ.
Ngoài cửa, mẹ Ngụy nhìn thân hình cường tráng của đứa con trai nhà mình, nghĩ lại cô gái kia da thịt non mịn, thấy con trai nói cũng đúng.
“Để mẹ làm cho.” Mẹ ngụy vội vàng nói.
Ngụy Kiến Quân lắc đầu. “Mẹ nghỉ ngơi đi, con làm là được rồi.”
Mẹ Ngụy bĩu môi, cảm thấy có chút chua xót, xem ra con trai mình đã bắt đầu theo vợ, vậy mà nó còn muốn tự mình xuống bếp nấu ăn nữa chứ!
Ngụy Kiến Quân nói xong liền đi đến phòng bếp, anh nhìn gà rừng hôm qua mới bắt được trong núi, nhớ lại vòng eo nhỏ gầy của cô gái, lúc nãy anh bế cô lên còn thầm ước lượng, hai bàn tay anh cũng có thể nắm hết.
Cô quá gầy, cần bồi bổ.
Ngụy Kiến Quân xách con gà rừng ra ngoài giết mổ làm sạch.
Nấu canh gà.
Dùng gà hầm nước canh, bỏ mì vào, lại để lên trên đùi gà, mề gà, tim gà cùng với trứng non.
Một lần nấu này nấu đến tận khi mặt trời lặn mới xong, mẹ Nguy đứng trong sân vẫn luôn nhìn anh nhỏ giọng nói thầm.
“Ông này, thằng Kiến Quân vậy mà lại biết thương vợ, còn hầm canh gà nữa chứ.”
Cha Ngụy hút thuốc lá sợi, nhìn ánh mắt ghen tị của bà vợ nhà mình, liếc bà một cái.
“Bà đừng có mà nhiều chuyện, khó khăn lắm thằng Kiến Quân mới coi trọng được một đứa, hơn nữa còn là 8000 tệ đó! Không để tâm chăm sóc mà được à, người mà không còn, 8000 tệ cũng biến mất đấy.”
“Thì tôi có nói gì đâu.” Mẹ Ngụy buồn buồn, bà rầu rĩ quay đầu lại nhìn vào phòng con trai một cái.
Thật là một cô con dâu quý giá, ông trời phù hộ a, nhất định phải sinh được cháu trai.
Mẹ Ngụy ai oán một lúc lâu, cha Ngụy mất kiên nhẫn nói.
“Được rồi, nếu bà rảnh rỗi như vậy thì ra vườn rau mà bắt sâu đi.”
Mẹ Ngụy nghe vậy lập tức im miệng.
Ngụy Kiến Quân hầm một tô mì gà xong liền bưng ra ngoài, nhìn thấy cha mẹ đang đứng trong sân, đặc biệt là mẹ Ngụy sắc mặt có chút không tốt.
Anh lập tức dừng chân, đi đến trước mặt mẹ Ngụy.
“Mẹ, cô gái kia mông rất lớn. Con thấy nhất định sẽ sinh được con trai, có điều trừ mông với ngực lớn ra, eo bụng lại nhỏ quá, con sợ sau này không đủ chỗ cho con trai con nằm, nên muốn bồi bổ cho cô ấy mập thêm một chút.”
Sắc mặt mẹ Ngụy ngay lập tức liền trở nên hớn hở.
“Con nói đúng lắm Kiến Quân.” Bà còn không quên kể lại chuyện cũ. “Năm đó Kiến Quân ở trong bụng mẹ cũng rất lớn, vậy con phải bồi bổ cho nó mập thêm xíu, làm cháu trai mẹ nằm thoải mái một chút.”
Cha Ngụy ho khan một tiếng, xua xua tay.
“Được rồi đấy, trời cũng sắp tối rồi, bà đừng làm trễ nải bọn nhỏ tân hôn.”
“Trong nồi còn thịt gà đó. Cha, mẹ, hai người ăn nhiều một chút. Bình thường muốn làm cho cha mẹ ăn hai người đều luyến tiếc. Hôm nay là ngày tân hôn của con, ngày đại hỉ, phải ăn nhiều vào.”
Chỉ mấy lời này liền dỗ được cha mẹ Ngụy vui vẻ hẳn ra.
“Cha/ mẹ biết rồi, mau đi đi, đừng làm trễ giờ động phòng.”
Ngụy Kiến Quân đáp một tiếng rồi bưng tô mì đi vào.
Trong phòng, Đinh Hàm Lộ đang ngồi cứng đờ, đôi tay nắm chặt mép giường, nghe thấy tiếng mở cửa cô liền quay đầu nhìn lại.
Ánh hoàng hôn buông xuống, ấm áp chiếu lên người cô, hai mắt cô gái nhỏ giống như được nước hồ rửa sạch, trong vắt diễm lệ.
Mặc dù cũng chẳng phải thật sự được nước hồ rửa sạch, nhưng ở trong mắt Ngụy Kiến Quân chưa từng để mắt đến phụ nữ thì thật CMN quá đẹp, làm anh thèm thuồng không thôi.
Hóa ra đây chính là cảm giác ngắm người đẹp thay cơm.
Trong đầu Ngụy Kiến Quân chỉ toàn suy nghĩ đến chuyện cô gái nhỏ ăn mì, còn anh thì ăn cô.
Có điều, vì để cô không còn sợ hãi anh nữa, anh vẫn phải cắn răng nhịn xuống.
Anh bưng tô mì đến để trên bàn cạnh tường, cánh tay dùng sức một chút, nâng cái bàn lên để trước mặt cô.
“Ăn đi, tôi đi tìm xem có đồ nào để chúng ta diễn kịch cho qua đêm nay không.”
Vẻ mặt Đinh Hàm Lộ có chút không hiểu, có điều nhìn anh đi ra xa một chút cô cũng không còn cảm thấy quá áp lực nữa.
Người đàn ông này thật sự rất to lớn, không biết cô có cao nổi đến ngực anh không.
Hơn nữa, mỗi lần anh đến gần đều khiến cô không thể nào bình tĩnh được, cảm giác tồn tại của anh quá mức mạnh mẽ khiến Đinh Hàm Lộ không nhịn được mà căng thẳng.
Thấy người đàn ông đi đến trước ngăn tủ tìm kiếm gì đó, cô lại nhìn nhìn tô mì trước mặt.
Trên mặt tô mì có một quả trứng chiên, mề gà được cắt thành hình bông hoa, tim gà, còn có một cái đùi gà, hai cái cánh gà, nước canh màu vàng nhạt, còn rải thêm một chút hành lá và ớt đỏ, nhìn qua rất ngon miệng.
Hương thơm xông thẳng vào mũi.
Đinh Hàm Lộ lập tức nuốt nước miếng thèm ăn.
Quả thật lúc còn ở trong tay đám buôn người kia cô không được cho ăn no, như vậy mới giúp bọn họ dễ dàng khống chế.
Mà từ sáng đến giờ cô chưa có cái gì bỏ vào bụng cả.
Loạt âm thanh “lạch cạch” truyền đến. Đinh Hàm Lộ theo tiếng động nhìn về phía người đàn ông kia.
Ngụy Kiến Quân phủi phủi một cuốn sách rồi đi đến bên này, thấy cô gái nhỏ ngồi một lúc lâu nhưng vẫn chưa ăn, cô chỉ tập trung cẩn thận quan sát động tác của anh, anh thở dài trong lòng một tiếng.
Xem ra, muốn làm cô gái nhỏ không sợ mình nữa còn rất xa, rất xa.
“Tôi ở đây em không dám ăn à?”
Ngụy Kiến Quân cũng không đến gần cô, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Anh tìm một ngọn đèn dầu chuẩn bị đốt, lúc bóng đêm bao phủ toàn bộ căn phòng, ánh đèn dầu lập lòe sáng lên, khuôn mặt thô ráp của người đàn ông dưới ánh đèn dầu có chút mông lung, nhưng vẫn không thể che đậy được khí thế cuồng dã của anh.
Giống như dã thú nấp trong bóng tối, cực kỳ nguy hiểm.
Móng tay Đinh Hàm Lộ bám chặt vào mép giường gỗ, cô lắc đầu.
“Không, không phải.”
“Vậy sao lại không ăn?”
Ngụy Kiến Quân đi đến, đặt đèn dầu lên trên bàn.
Đinh Hàm Lộ liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Mặc kệ như thế nào, ăn no mới có sức.
Đinh Hàm Lộ tự động viên chính mình, sau đó vươn tay cầm đôi đũa lên, chỉ là bàn tay cô quá run rẩy, đôi đũa bị cô cầm lên cũng run theo.
Đôi đũa kẹp miếng trứng nhưng còn chưa đưa lên tới miệng liền bị rớt xuống.
Ngay lập tức, Đinh Hàm Lộ cảm thấy hoảng hốt. Cô càng hoảng, lại càng không gắp được miếng nào.
Ngụy Kiến Quân nhìn một hồi, im lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, bàn tay Đinh Hàm Lộ mới bớt run, cô có chút chán nản, không biết mình như vậy có thể chọc giận người đàn ông kia hay không.
Người ta đối xử với cô không tệ, cô thì lại cả người đều toát ra sự không tín nhiệm, không biết có thể làm anh đổi ý không thả mình đi nữa không.
Trong lòng tràn đầy tâm sự, Đinh Hàm Lộ cuối cùng cũng há miệng ăn một miếng.
Tô mì này là món ăn nóng hổi ngon nhất mấy ngày nay của cô, nước mì là nước hầm gà, Đinh Hàm Lộ vừa ăn đã nhận ra hương vị này.
Nước mắt cô rơi xuống lã chã, lúc còn ở nhà, mẹ cũng rất thích hầm canh gà cho cô, bà nói canh gà rất bổ, con gái thì càng phải uống nhiều hơn.
Lúc trước ngày nào cô cũng uống nên cảm thấy ngán đến tận óc, cô còn oán trách nói uống canh như vậy phải đi vệ sinh rất nhiều, lúc đi học đến nửa buổi cô đều phải xin đi vệ sinh, rất phiền phức.
Nhưng hiện tại, hương vị đã lâu không thấy này khiến cho Đinh Hàm Lộ phải rơi nước mắt.
Cô khóc lên nức nở, đến khóc cũng không dám lớn tiếng.
Tiếng khóc trong phòng không lớn, Ngụy Kiến Quân nghe thấy không biết vì sao trong lòng có chút buồn bã.
Ngụy Kiến Quân ngồi xổm trước cửa phòng, anh cau mày thật chặt, dưới ánh trăng mờ áo, anh vươn tay mình ra trước mặt nhìn nhìn.
Bàn tay anh thô ráp, là do mưa gió tôi luyện tạo thành.
Mà cô gái nhỏ trong phòng thì da thịt cả người lại trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều từ nhỏ.
Hai người họ, giống như thật sự không cùng một thế giới.
[