Núi Sâu Cưng Vợ

Chương 2

Trước Sau

break
Khuôn mặt cô gái nhỏ đẫm nước mắt, tóc tai cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp, mặt nhỏ đỏ hồng một cách bất thường, màu hồng trên nền tuyết trắng xóa càng thêm diễm lệ, thật sự quá khiến người ta không rời mắt nổi.
Đôi mắt Ngụy Kiến Quân tối đi.
Anh bước từng bước đến gần, chân cô gái bị mở rộng, hai chân trắng nõn thon dài tinh tế, thứ giữa hai chân lại càng hồng hào mê người.
Tên mặt rỗ cầm thứ đồ màu bạc lạnh lẽo hình trụ, ở giữa rống tuếch, thứ đồ đó cắm vào bên trong mở rộng hoa huyệt non nớt.
* Bạn nào chưa hình dung được thì có thể search mỏ vịt khám phụ khoa nhé.
Ngụy Kiến Quân nhìn bàn tay của tên mặt rỗ cực kỳ ngứa mắt, anh trực tiếp bắt lấy tay của hắn.
“Ê ê ê, đừng động, màng trinh này rất quý đấy.” Tên mặt rỗ vội vàng la lên.
Cả người Đinh Hàm Lộ run rẩy, hoa huyệt bị vật lạ làm căng ra khiến cô rất đau đớn. Nơi đó chưa từng có người khai phá bây giờ trong lúc khô khốc lại bị người cắm mở, cô chỉ cảm thấy cực kỳ thống khổ, không ngăn nổi tiếng rên đau đớn tràn ra khỏi miệng.
Tiếng rên kia quá mức mê người, còn mang theo âm điệu của người con gái phải thừa nhận thống thổ vô thố.
Cánh tay Ngụy Kiến Quân căng ra, mặt mày hung ác nhìn thẳng vào tên mặt rỗ.
“Cô ấy là của tao.”
Đôi mắt anh như loài thú dữ hung hãn, nhìn đến nỗi tên mặt rỗ phải vội vàng buông tay, hắn có chút bị dọa sợ.
Sau một lát mới kịp phản ứng, hắn ta ưỡn ngực phô trương nhưng giọng nói lại hơi run rẩy.
“Ai ra giá cao thì mới được mua, mày không biết biết quy tắc à?”
“Nhanh nhìn đi, có nhìn thấy chỗ bên trong ŧıểυ huyệt đó không? Cái lớp màng mỏng màu trắng đó.” Tên mặt rỗ muốn đi đến khoa tay múa chân, nhưng ở trước mặt người đàn ông có dáng người như sắt thép thế này, cái đống cơ bắp với vẻ mặt đầy sát khí đó làm hắn không dám đi tới gần.
Hắn càng sợ hãi lại càng cố gắng lớn tiếng hư trương thanh thế.
“Nhìn rõ đi, trừ cái màng mỏng kia, cái ŧıểυ huyệt này còn rất mẫn cảm nữa, mẹ nó khi nãy cái con ả này kêu lên một tiếng tao cũng không dám thọc sâu vào thêm.” Tên mặt rỗ vẫn tiếp tục lải nhải.
Nhưng hắn vừa dứt lời, giây tiếp theo cả người hắn đã bay thẳng tắp ra ngoài.
Quả thật Ngụy Kiến Quân có nhìn thấy, thứ đồ kim loại này được tạo bởi hai mảnh hình tròn ghép lại, ở giữa trống không căng lên bên trong huyệt thịt.
Hoa huyệt dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như đầu lười… À không, là giống như cánh hoa đáng thương gắt gao muốn khép chặt lại.
Ngụy Kiến Quân nhìn một lát, không biết vì sao anh lại muốn dùng tay mình cắm vào, sờ soạng thử xem cảm giác bên trong ra sao.
Hạ thân bên dưới trướng đau, anh biết, có lẽ bản thân đang muốn nhét ©ôи th!t cứng rắn vào trong hoa huyệt đáng thương này.
Ngụy Kiến Quân nhắm mắt lại, cố gắng đè nén để tiếng hít thở trở lại bình thường, anh rút thứ đồ kia ra.
Thứ đồ kim loại vừa bị rút ra, để lại một tiếng “óp” vang lên trong phòng.
Hoa huyệt bị banh rộng ra nhanh chóng co rút lại, giống như cây hoa mắc cỡ, vừa bị tay người động đến liền thu mình lại.
Ngụy Kiến Quân ngây ngẩn nhìn một lát, sau đó vươn tay cởi dây thừng ra, cuối cùng bế cô lên.
Cả người cô gái nhỏ cứng đờ, vừa bị anh bế lên liền run bần bật. Váy cô bị ướt hết nhưng không phải vì nóng mà là vì sợ hãi.
Ngụy Kiến Quân đã từng thấy rất nhiều phụ nữ bị bán đến đây, lúc đầu đều rất sợ hãi, có người còn sợ đến mức thét chói tai, giống như lên cơn điên dãy dụa cuồng loạn.
Mà cô gái nhỏ này thì chỉ vòng tay ôm lấy chính mình, không ngừng run rẩy.
Anh nghĩ một lát, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt cô.
Quả nhiên, ánh mắt cô lập tức trở nên kinh hoàng. Ngụy Kiến Quân mím môi, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói.
“Đừng sợ, tôi đưa em ra khỏi đây.”
Thế nhưng Đinh Hàm Lộ không hề cảm thấy được an ủi chút nào, bị người này mang đi, chẳng qua cũng chỉ là từ ổ rắn đổi sang ổ sói mà thôi.
Nhưng cô vẫn muốn thử xem, thử đánh cuộc một lần, nghĩ vậy cô liền ngoan ngoãn gật đầu.
Mãi cho đến khi người đàn ông cao lớn làm người sợ hãi này ôm cô rời khỏi cái sân giống như nơi giới thiệu hàng hóa mua bán đó, rời khỏi những người không ngừng buông lời xoi mói xỉa xói cô, những âm thanh ầm ĩ kia mới dần dần biến mất.
Cả người Đinh Hàm Lộ căng cứng, bàn tay nắm chặt lại.
Đi theo sau người đàn ông này là một cặp vợ chồng, có lẽ là cha mẹ của anh ta, trên mặt hai người đều là biểu tình vui vẻ.
Cô chỉ có thể vùi đầu thật thấp, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, một giọng phụ nữ kích động thúc giục.
“Kiến Quân, mẹ đi nấu cơm trước, con cứ ở trong phòng với vợ đi, hôm nay cũng đừng lên núi nữa.”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Một giọng đàn ông khác vang lên. “Mẹ con ấy à, bà ấy nóng lòng lắm, con chăm chỉ một chút nhanh chóng có đứa bé, chờ có cháu trai rồi bà ấy liền không lắm mồm nữa đâu.”
Đinh Hàm Lộ cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể bó tay chịu trói, bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hiếp làm chuyện đó, sau đó bị ép sinh đứa trẻ cho anh ta hay sao?
Cô rất sợ, cô muốn chạy trốn, nhưng khi nhìn đến cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông này, cô muốn trốn cũng không thoát được. Cho dù có thoát ra khỏi đây thì vẫn còn đầy người ở bên ngoài kia nữa.
Ngụy Kiến Quân cảm nhận được cô gái nhỏ sợ hãi, nước mắt đều rơi hết trên khuỷu tay anh.
Anh mím môi, lời cha mẹ nói, anh hiểu. Nhưng anh cũng không muốn dùng vũ lực để cưỡng ép một người con gái.
Anh không hy vọng cô gái nhỏ này sẽ biến thành những người phụ nữ giống như trong thôn.
Người thì im lặng như một con rối gỗ không có linh hồn, lúc nào cũng đầy rẫy oán khí, khiến người khác nhìn vào đều thấy ghê sợ.
Người thì trở thành một bộ phận của thôn dân nơi đây, mỗi ngày đều vâng vâng dạ dạ. Mỗi lần có nhóm người mới bị mang đến đây bán, bọn họ cũng sẽ gia nhập vào đám thôn dân mà chửi bới, nguyền rủa, đối xử với những người mới khắc nghiệt như cách mà trước đây họ cũng từng bị đối xử.
Giống như việc làm người mới thống khổ sẽ khiến cho bọn họ được vui vẻ hơn vậy.
Nhưng mà, bọn họ lại không dám đứng dậy chống đối những người thật sự làm tổn thương họ.
Ngụy Kiến Quân không cho phép cô gái nhỏ của mình trở thành người như thế.
Anh nhìn thấy trong ánh mắt cô có sự sợ hãi, nhưng cũng có một tia hy vọng sống tốt đẹp.
Anh bế người đi về phòng của mình, thả cô lên trên giường.
Đinh Hàm Lộ vừa đụng đến giường liền muốn trốn đến trong góc.
Thế nhưng, cô vẫn muốn thử xem người đàn ông trước mặt này có lòng nhân từ hay không. Cô dừng lại, kéo lấy cánh tay Ngụy Kiến Quân rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhà tôi rất giàu, anh thả tôi đi được không? Chỉ cần anh chịu thả tôi đi, tôi có thể trả cho anh gấp ba, à không, gấp mười lần tiền anh đã bỏ ra.”
Ngụy Kiến Quân cúi đầu nhìn.
Ngón tay cô gái nhỏ trắng nõn, trái ngược hoàn toàn với cánh tay thô ráp ngăm đen của anh, giống như hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt anh tối lại.
Hai thế giới thì sao cơ chứ?
Chỉ cần anh muốn, không có khả năng không chiếm được.
Ánh mắt Ngụy Kiến Quân sâu như chứa đựng cả một hồ nước, không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ cảm thấy một mảnh đáng sợ.
Anh hơi cúi người, thân hình cao lớn của người đàn ông ập đến.
Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, khuôn mặt anh thô ráp rắn rỏi, cánh tay lấm tấm mồ hôi, khí thế cường hãn, bá đạo, mạnh mẽ xâm chiếm từng chút một không khí xung quanh Đinh Hàm Lộ.
Lúc này cô không cảm thấy gì khác ngoài sự sợ hãi.
Bàn tay cô từ từ buông lỏng, cả người muốn lùi về phía sau.
Khí thế của người này quá mức cường hãn, khiến cô không biết phải làm sao.
Ngay lúc cô muốn lui về phía sau, cánh tay cô lại bị anh bắt được.
Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng, nhỏ giọng nói.
“Được, tôi sẽ đưa em đi.”
Lời anh vừa nói ra, Đinh Hàm Lộ ngây ngốc một lúc cũng không phản ứng kịp chính mình vừa nghe thấy cái gì.
“Tôi nói, tôi sẽ đưa em đi.” Ngụy Kiến Quân nói từng chữ, ánh mắt nhìn về phía cửa rồi quay đầu lại nói tiếp. “Nhưng trước tiên em phải giả vờ diễn kịch để giấu diếm được cha mẹ tôi đã.”
Lòng bàn tay Ngụy Kiến Quân chạm nhẹ lên khuôn mặt Đinh Hàm Lộ, da thịt cô mềm mại như vậy, giống như đậu hũ vừa mới ra lò, làm người ta sợ mạnh tay một chút sẽ làm hỏng luôn mất.
Động rác của Ngụy Kiến Quân dừng lại một chút, ngón tay thô ráp thay cô lau đi nước mắt, nhẹ nhàng nói.
“Phải diễn kịch cho đạt mới có thể có nhiều không gian tự do, nếu bị phát hiện chỗ nào không đúng, cho dù là tôi cũng sẽ bị người trong thôn công kích, một mình tôi không đấu nổi người của toàn bộ thôn này đâu.”
Đinh Hàm Lộ ngạc nhiên.
Cuối cùng cô cũng sực tỉnh, có điều người đàn ông này thật sự muốn thả cô đi hay chỉ là lừa gạt cô thôi?
Nhưng cho dù anh có lừa gạt thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Bây giờ cô chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng không biết thật hay giả trước mắt này, cô gật đầu thật mạnh.
“Được, vậy anh muốn làm như thế nào?”
Cô gái nhỏ dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, một đôi mắt ngập nước, giống như đôi mắt của chú chó con đáng thương.
Ngụy Kiến Quân im lặng một lát, hơi cau mày.
“Có lẽ chúng ta phải ngủ chung giường khoảng một tuần mới có thể khiến cha mẹ tôi yên tâm được.”
Nháy mắt, Đinh Hàm Lộ trở nên căng thẳng, cô sợ hãi siết chặt ngón tay, hỏi nhỏ.
“Ngủ chung giường?”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc