Sắc mặt Đinh Hàm Lộ tái nhợt, cả người cô co rúm lại, tiếng gió gào thét vang vọng bên trong thôn nhỏ hẻo lánh nằm sâu trong núi.
Đứng trước mặt cô là một tên đàn ông cao gầy đang từ từ buông lời đánh giá.
“Con hàng lần này là loại hiếm có khó tìm, còn đang là sinh viên đấy. Da dẻ cô ta trắng trẻo, ngực to mông bự như thế này, vừa nhìn đã biết là loại có thể sinh con trai rồi. Mua cô ta về không những giúp mấy người các ngươi sinh được đứa cháu trai kháu khỉnh mà còn có thể làm cái thế hệ tiếp theo này đầu óc thông minh hơn một chút nữa.”
Bọn họ nói chuyện giống như đang mời chào hàng hóa vậy. Một chút tôn nghiêm làm người cũng không để lại cho cô.
Nhưng như vậy chưa hết, chuyện nhục nhã hơn còn đang ở phía sau.
Chỉ thấy tên đó tiếp tục giơ tay lên, mở miệng nói.
“Ai muốn mua, 8000 tệ không được thiếu một đồng nào.”
Đằng trước đứng chen lấn đầy người cả đàn ông lẫn phụ nữ, còn có cả mấy đứa trẻ con, mà những đứa trẻ này hầu hết đều là con trai.
Một người phụ nữ tỏ ra ghét bỏ.
“Xinh đẹp như vậy, sau này chỉ sợ cô ta lại đi léng phéng với thằng khác.”
“Còn không phải sao, hơn nữa ai biết nó còn sạch sẽ không, hàng loại 2 nát bấy rồi cũng không có cái giá này.”
“Đắt quá, từng đó tiền có thể mua đến ba người vợ rồi.”
….
Đinh Hàm Lộ cắn chặt răng, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, cô không muốn nhìn đến tình huống ghê tởm trước mặt này nữa.
Phản kháng sao? Dọc đường đi đâu phải cô không tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng kết cục của những lần đó đều đổi lại từng trận nhục nhã tệ hại hơn.
Đinh Hàm Lộ không dám thử lần nữa.
Nếu muốn thử, cũng phải chờ có cơ hội cô mới dám ra tay.
“Chuyện này đơn giản thôi, nhìn xem cô ta còn màng trinh hay không là biết liền.” Người đàn ông vỗ tay một cái, nói. “Vẫn quy tắc cũ, khi nào tao thấy đủ tiền mới có thể kiểm hàng.”
Nói xong hắn hất đầu, ra hiệu cho tên đàn ông mặt rỗ bên cạnh.
“Mặt rỗ, mang người vào phòng chuẩn bị dụng cụ trước đi.”
Đinh Hàm Lộ nghe thấy vậy lập tức hốt hoảng, cô lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi kêu lên.
“Không, không được, cầu xin mấy người, đừng làm như vậy.”
Cô hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, nhưng ở đây là một cái sân rộng nằm ngay giữa sườn núi, mà tay chân cô đều bị trói chặt, vừa cử động thì cả người đã ngã nhào trên mặt đất.
Ngay lập tức tên mặt rỗ đi đến túm chặt cô dậy lôi vào trong phòng.
Lúc này Đinh Hàm Lộ đã hoàn toàn kinh hoàng.
Trên mặt từ lâu đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, cô bị kéo đi làm khuôn mặt lộ ra khiến cho đám thanh niên trong thôn hai mắt sáng bừng.
Vốn dĩ từ đầu cô chỉ chôn mặt vào hai đầu gối, đám người này chỉ nhìn thấy cái mông thịt to tròn, giống như hai quả mật đào căng mọng cực kỳ đẹp mắt.
Lại nhìn đến da thịt kia, trắng trắng nộn nộn, làn da dưới ánh nắng mặt trời trắng đến nỗi như muốn phát sáng.
Thôn nhỏ hẻo lánh nằm sâu trong núi nơi đây có ai đã từng nhìn thấy người nào trắng đẹp như vậy, chỉ một màn này đã hấp dẫn không ít người.
Mà khuôn mặt vừa lộ ra kia lại càng khiến người ta không nhịn được, mặt nhỏ mỹ lệ, cô giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, làm đám đàn ông đều nhìn đến không cách nào dời mắt.
Một đám thanh niên mới lớn xuân tâm đều nhộn nhạo.
Ngụy Kiến Quân cũng không ngoại lệ, anh cũng là lần đầu tiên thấy được “con hàng” đẹp đến lóa mắt như vậy.
Cô gái nhỏ mặt mày tinh xảo, cánh mũi hồng hồng, hốc mắt đỏ ửng vì khóc, cái miệng nhỏ cũng bị cô cắn đến đỏ bừng.
Cô lại còn mặc váy trắng, cả người thuần một màu trắng như thiên sứ giáng trần cùng với sắc đỏ nhợt nhạt trên mặt chọc người điên cuồng.
Cô khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man, liệu làn da dưới lớp váy kia có phải cũng trắng đến lóa mắt như vậy, để người ta có thể tùy ý nhuộm lên màu sắc khác.
Chỉ mới tưởng tượng đến đó thôi đã khiến Ngụy Kiến Quân phải ép bản thân mình ngưng dòng suy nghĩ lại.
Từ trước đến giờ anh đều cực kỳ chán ghét kiểu mua bán như thế này, nhưng hôm nay anh đột nhiên lại nghiêm mặt, trực tiếp đi lên phía trước, anh nói.
“Ai muốn mua thì phải đánh với tao một trận, đánh không thắng thì ai cũng đừng nghĩ đến việc mua con hàng này.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người liền biết Ngụy Kiến Quân đây là nhìn trúng cô gái này rồi.
Vóc người Ngụy Kiến Quân cao lớn, người khác đều mặc áo bông dày chống lạnh còn anh lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng đơn bạc làm từng khối cơ bắp trên người cộm lên, trước ngực còn lấm tấm mồ hôi, giống như anh đang thấy nóng lắm không bằng.
Trên cánh tay anh có một vết sẹo rất lớn, có lẽ là dấu vết móng vuốt của dã thú để lại.
Giọng điệu anh nhàn nhạt nhưng lại làm không ít người ở đây yên tĩnh hẳn ra.
Ngụy Kiến Quân chính là người dám liều mạng đánh với gấu đen trong núi, bọn họ đâu có ai dám chọc đến anh.
Không có ai lên tiếng, đồng thời còn lui về sau mấy bước, thậm chí ai không lùi còn bị cha mẹ mình kéo ra phía sau.
Chỉ có cha mẹ Ngụy Kiến Quân còn đứng tại chỗ, cha Ngụy đang hút thuốc lá sợi, điếu thuốc cũng không còn bao nhiêu, ông ra hiệu cho mẹ Ngụy đang đứng bên cạnh.
* Là kiểu dùng giấy cuốn thuốc lá thành một sợi dài như điếu thuốc rồi hút á.
“Còn không mau đi về lấy tiền cho con trai đi.”
Mẹ Ngụy khoảng chừng bốn năm mươi tuổi rồi, trên mặt đã để lại đầy dấu vết của năm tháng, lúc này nghe thấy vậy bà liền ừ một tiếng rồi vội vàng quay người đi về nhà.
Con trai bà cuối cùng cũng chọn được vợ rồi.
Bà sắp có cháu trai béo tròn kháu khỉnh, mẹ Ngụy chậc lưỡi hưng phấn.
Bà rất hài lòng với cô gái kia, cái mông lớn như vậy nhất định sẽ sinh ra được bé trai.
Hơn nữa ngực cô cũng lớn, cháu trai bà không cần sợ không có sữa để uống.
Mẹ Ngụy vừa suy nghĩ vừa cao hứng không thôi.
Ngụy Kiến Quân nhớ đến cô gái nhỏ ở trong phòng, sợ cô bị tên kia nhân cơ hội chiếm tiện nghi, không muốn kéo dài thêm một chút nào nữa.
“Tao vào được chưa?” Anh quay đầu nhìn về phía tên đàn ông cao gầy, giọng nói ồm ồm, nghe là biết rất có uy lực.
Tất nhiên, chỉ nhìn thể hình của anh thôi là đã đủ thấy rất mạnh rồi, khí thế mười phần.
Tên đàn ông kia liếc mắt nhìn đám người đằng sau một cái.
“Không còn ai muốn mua à?”
Vừa nghe hắn nói lời này, lông mày Ngụy Kiến Quân hơi nhíu lại, anh mím môi nhìn chằm chằm hắn.
Anh không nói gì nhưng trên người lại đột nhiên tản ra một cỗ khí thế hung ác khiến người ta chỉ muốn cách xa anh ngay lập tức, chân tên đàn ông gầy kia mềm nhũn thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Má ơi cái người này, sao nhìn thế nào cũng giống thú dữ quá vậy.
Nhìn thân hình to lớn của anh, hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng nói.
“Nếu đã vậy thì cứ vào kiểm hàng đi.”
Lúc này Ngụy Kiến Quân mới vừa lòng gật đầu, nhìn qua có vẻ anh đi vào phòng rất chậm, từng bước từng bước rất đều nhau, nhưng cẩn thận nhìn kỹ liền có thể thấy tốc độ bước đi của anh càng ngày càng nhanh hơn.
Trong phòng.
Đinh Hàm Lộ bị dốc ngược đầu cột trên cái cọc gỗ, hai chân cô bị tách ra, một đồ vật lạnh lẽo cắm ở thân dưới.
Dường như cô còn cảm giác được từng cơn gió lạnh thổi vào, tên mặt rỗ tấm tắc khen ngợi.
“Má cái ŧıểυ huyệt này đúng là quá tuyệt, vừa trắng vừa hồng, nhìn đã biết là chưa từng bị ai chơi rồi.”
“CMN còn chặt như vậy à.”
“Ngoan một chút cho tao, đừng động đậy, nếu làm màng trinh bị phá mà bán không được giá cao nữa, ông đây sẽ lập tức cho người ấn mày trên mặt đất mà chơi đấy, vừa chơi vừa bắn tinh, chơi đến nỗi bụng mày phải căng lên, bán không được giá tốt thì cho làm một lần 100 đồng cũng không tồi.”
….
Đinh Hàm Lộ không dám cử động, cô càng sợ loại chuyện mà người đàn ông kia nói hơn.
Dưới đáy lòng cô hoàn toàn tuyệt vọng, từ lúc mũi miệng bị bịt thuốc mê cho đến giờ, thật ra cô cũng đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nếu cô thật sự chết rồi chắc chắn ba mẹ cô sẽ không chịu nổi cú sốc này.
Cho nên cô vẫn kiên cường chống đỡ, nhưng nếu kết cục thực sự như tên đàn ông kia nói, cô không biết liệu mình còn gắng gượng được nữa hay không.
Không biết là do bị dốc ngược đầu hay là do cô quá mức hoảng loạn, hoặc có lẽ là nơi riêng tư bị người mạnh mẽ mở ra làm cả người cô lạnh toát, cô cảm thấy như máu đã dồn hết lên não, đầu muốn nổ tung, dường như hít thở thôi cũng không xong.
“Người này tao mua.” Một giọng nói hùng hậu đột nhiên vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.
Đinh Hàm Lộ mở mắt nhìn, hình như cô đã nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đang đi đến bên này.
Rõ ràng là đầu thu, trong núi lại càng lạnh hơn, lạnh đến nỗi cả người cô đều nổi hết da gà.
Nhưng người đàn ông kia lại mặc quần áo đơn bạc mỏng manh, nện từng bước như cây búa lớn đập lên mặt đất, đồng thời cũng đập vào lòng cô, làm nỗi kinh hoàng trong cô càng dâng cao hơn nữa.
Người này quá to lớn, to lớn đến mức làm cô sợ hãi.
Vì bị dốc ngược nên cô không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt của anh, chỉ mơ hồ thấy được lồng ngực rộng lớn, cơ bắp săn chắc làm căng cả quần áo, tràn ngập sức mạnh.
Nếu là người đàn ông này mua cô, cô còn có cơ hội trốn được sao?
Đinh Hàm Lộ cực kỳ tuyệt vọng, toàn thân đều không thể kiếm chế được mà run lẩy bẩy.
“Không được nhúc nhích.” Tên mặt rỗ nói với cô, vừa thô bạo tách môi âʍ ɦộ ra vừa nói với người đang đi tới. “Mày đến đây kiểm tra hàng đi.”
Đứng gần như vậy, Ngụy Kiến Quân càng nhìn thấy cô rõ hơn.