Nữ Yêu Tinh Không Theo Cốt Truyện BE

Chương 2: Bạch Thử Tinh

Trước Sau

break

Thời gian gấp rút, nghĩ đến liền nhanh chóng bắt đầu hành động. Nhung Nhung từ trong ký ức tìm ra quỹ đạo hoạt động trước kia của Tiểu Bạch Thử, men theo những con đường mà Tiểu Bạch Thử từng lén lút qua lại, tránh xa các khu vực đông người, lựa chọn toàn những nơi hẻo lánh khó bị phát hiện, cẩn thận từng bước rời khỏi Linh Sơn.

Xuống núi rồi nàng cũng không dám nghỉ ngơi lấy một khắc, tùy tiện chọn đại một phương hướng liền dốc sức chạy vội mấy ngày mấy đêm, về sau mới chậm rãi đi đi dừng dừng, vừa đi vừa chạy thêm mấy chục ngày nữa.

Nhung Nhung cảm thấy mình đã chạy ra rất xa, rời khỏi phạm vi thế lực của Linh Sơn, lúc này mới dám dừng lại nghỉ ngơi tạm thời.

Nàng nằm nửa ngày trên một tảng đá phẳng phiu, khôi phục được một phần sức lực, lúc này mới bắt đầu cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Chỉ thấy khu vực này hoa cỏ um tùm, cây cối san sát, u tĩnh xanh rì không thấy bóng người, cách đó không xa còn có một chỗ suối nước không ngừng tuôn trào ra ngoài.

Nhung Nhung chạy suốt dọc đường, cổ họng khô khốc như bốc khói, vừa nhìn thấy nước liền vội vàng hướng về phía suối nguồn kia chạy tới.

Đi tới gần mới thấy, nước suối đã bào mòn nham thạch xung quanh thành một cái hố đá hình tròn rất lớn, suối nguồn nằm ngay giữa hố đá, không ngừng phun nước ra ngoài, nước trong hố đá trong veo thấy đáy, khiến người vừa nhìn liền sinh lòng vui thích.

Dòng nước suối không ngừng tuôn ra từ hố đá, theo chỗ địa thế thấp hơn mà chảy ra ngoài, dần dần hình thành một con suối nhỏ, men theo sườn núi chảy xuống phía dưới.

Thật sự là một chỗ cảnh trí tuyệt đẹp! Nhung Nhung ở trong lòng âm thầm tán thưởng, vội vàng dùng hai tay vốc mấy ngụm nước uống xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mình vừa sống lại lần nữa.

“Nước này thật ngọt mát.” Nhung Nhung có chút ngạc nhiên, nước suối này mát lạnh lại mang theo vị ngọt nhè nhẹ so với mấy loại nước khoáng linh tinh nàng từng uống trước kia ngon hơn rất nhiều, thậm chí khiến nàng cảm thấy hơn hai mươi năm qua mình thật sự chưa từng uống qua một ngụm nước ngon đúng nghĩa, hoàn cảnh của thế giới thần thoại này quả thật không tệ.

Trong lòng Nhung Nhung khẽ động, bất giác sinh ra sự yêu thích đối với khu suối nước này. Nghĩ lại bản thân chạy loạn không mục đích như ruồi mất đầu, còn không bằng ẩn thân trong núi, nàng cũng không tin đám truy binh kia có thể mò kim đáy biển, lục tung nơi núi sâu hoang vắng này để bắt được nàng.

Nhung Nhung vừa uống nước vừa đánh giá bóng dáng phản chiếu trong làn nước, chỉ thấy một nữ tử tóc dài xõa rối, dung mạo quyến rũ mà vẫn mang theo nét ngây thơ thanh thuần hiện lên trong nước, trên người là một thân bạch y do lông tơ của Tiểu Bạch Thử biến hóa thành, cả người trông vừa đẹp lại vừa quyến rũ.

Ngắm nhìn dung mạo của tuyệt sắc giai nhân này, trong lòng Nhung Nhung vui rộn ràng, cảm thấy bản thân lần này thật sự chiếm được món lợi lớn.

Ai! Cũng không biết linh hồn của Tiểu Bạch Thử đã đi đâu? Chẳng lẽ là cùng nàng hoán đổi, tới thân thể của nàng? Nếu là như vậy thì tốt nhất!

Nghỉ tạm một lúc, Nhung Nhung đứng dậy bắt đầu cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh. Trong núi chủ yếu là nham thạch, bên ngoài phủ một tầng hoàng thổ, khu vực quanh suối vì địa chất biến động thêm dòng nước xói mòn nên lộ ra từng tầng đá, cây cối hoa cỏ cũng thưa thớt. Xa hơn một chút, bên ngoài vẫn là hoàng thổ, rừng cây lại rậm rạp hơn nhiều.

Nhung Nhung cẩn thận suy tính một hồi, xây nhà thì nàng không biết làm, hơn nữa trong rừng cũng không phải là chỗ ở tốt!

Dù sao Tiểu Bạch Thử trời sinh đã là tay đào hang lão luyện, chi bằng tìm một chỗ thích hợp gần suối đào một cái sơn động.

Sợ đào trúng mạch nước, Nhung Nhung men theo địa hình đi lên sườn núi thêm một đoạn, tìm mặt hướng dương, liền thi triển pháp thuật, bắt đầu đào động.

Chuột lông trắng mũi vàng quả thật không hổ là dị chủng, trời sinh đã là tay đào hang giỏi giang, Nhung Nhung trước tiên đào ra một cửa động trên vách đá, rồi tiếp tục đào sâu vào trong, tạo thành một sơn động có hình dạng như hầm trú ẩn.

Thấy diện tích đã đủ cho mình sinh hoạt, Nhung Nhung liền dừng lại, mài giũa cho vách đá trong động trở nên phẳng phiu. Sau đó nàng dùng những khối nham thạch lớn đào ra phía trước, làm thành giường đá, bàn đá, ghế đá.

Bận rộn một hồi lâu, Nhung Nhung nhìn thành quả lao động của mình mà có chút kích động, ha ha, nàng cũng là người có nhà rồi!

Nàng tính toán hôm nay làm tới đây là được, dù sao cũng phải ở lại trước đã, những thứ khác có thể từ từ thu dọn sau.

Ai, những thứ khác thì còn dễ tính, chỉ là không có đệm chăn khiến nàng có chút khó xử. Thôi vậy, chuyện này đợi quen thuộc hoàn cảnh rồi hãy xuống thành trấn mua sau. Việc cấp bách trước mắt là làm cửa sổ.

Nhung Nhung lại đục thêm một ô cửa sổ phía trên cửa động, để ánh mặt trời có thể chiếu vào trong sơn động.

Ai! Nhung Nhung lại không nhịn được thở dài trong lòng, thủy tinh thì biết kiếm ở đâu đây? Sau này có lẽ nàng vẫn phải học luyện khí luyện đan gì đó, ít nhất cũng phải luyện ra thủy tinh trước đã.

Ban ngày thì còn đỡ, chứ ban đêm trong sơn động tối om, thật sự có chút đáng sợ, vẫn là phải chuẩn bị trước công cụ chiếu sáng cho buổi tối.

Một thân một mình, hai bàn tay trắng, Nhung Nhung chỉ có thể dùng đá mài thành hình một cái chậu lửa lớn đặt gần cửa động, rồi lại vào rừng nhặt vài bó củi khô mang về, chất bên ngoài sơn động.

Sắc trời dần dần tối xuống, Nhung Nhung dùng pháp thuật nhóm lửa, đặt củi vào trong chậu, chậm rãi thêm củi để ngọn lửa cháy lớn hơn.

Nhung Nhung kéo ghế đá lại ngồi cạnh chậu lửa, lúc này mới bắt đầu chỉnh đốn lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Không hiểu sao lại xuyên tới thế giới thần thoại truyền thuyết này, nàng thực ra vô cùng hoảng loạn, chỉ có không ngừng bận rộn mới khiến nàng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Cũng may nàng biến thành một yêu tinh, Nhung Nhung thầm may mắn trong lòng, nếu ở thế giới này mà vẫn là con người, vậy thì thật sự quá đáng sợ.

Nhung Nhung cẩn thận hồi tưởng lại cốt truyện trong Tây Du Ký, trong toàn bộ thế giới Tây Du, ngoại trừ Đông Thổ Đại Đường, dường như những nơi khác đều là địa ngục đối với nhân loại.

Đặc biệt là Sư Đà Lĩnh cùng Sư Đà Thành! Nghĩ tới đây, Nhung Nhung không nhịn được rùng mình, thật sự quá đáng sợ! Mà điều đáng sợ nhất là ba yêu quái sư tử, voi trắng và Đại Bàng kia, tất cả đều có liên quan tới Phật môn!

Không được, không thể nghĩ tiếp nữa. Nhung Nhung ôm chặt hai tay, vẫn là nên nghĩ xem làm thế nào để sống sót trong thế giới kỳ quái này thì hơn.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc