Núi rừng ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, đúng là tiết trời mùa hạ, ban đêm đến một làn gió cũng không có.
Ở trong sơn động vừa mới đào xong, nghỉ ngơi suốt một đêm, Nhung Nhung không dám ngủ quá say, chỉ hơi khép mắt một chút.
Cả đêm đều nằm mơ, có ký ức quá khứ của Tiểu Bạch Thử, cũng có vài cảnh tượng của xã hội hiện đại, lộn xộn rối bời, không đầu không đuôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Nhung Nhung liền mở mắt tỉnh táo lại. Giường đá cứng ngắc, lại còn mặc nguyên y phục nằm cả đêm, nàng chỉ cảm thấy xương cốt mình đều cứng đờ, không khỏi nhớ tới chiếc giường nhỏ của mình, nhớ tới tấm nệm cao su mềm mại, nhớ tới chiếc chăn tơ tằm ấm áp thoải mái.
Những thứ từng cảm thấy rất đỗi bình thường ấy, đến lúc này mới nhận ra hóa ra lại quý giá đến vậy.
Nhung Nhung có chút đau khổ duỗi người vươn vai, trong lòng càng thêm chắc chắn chuyện xuống núi mua sắm đã đến mức cấp bách, không thể kéo dài thêm nữa, hôm nay nhất định phải mua được chăn mới được.
Không có ổ nhỏ thoải mái, nàng thậm chí chẳng còn luyến tiếc cái giường, chứng lười rời giường trước kia cũng tự nhiên biến mất.
Nhung Nhung nhanh nhẹn rời giường, đi tới bên suối nước rửa mặt thu dọn sơ qua, đem tóc mai hai bên trán tết gọn gàng, lại hái cành hoa, vấn một phần tóc lên.
Soi mình bên dòng nước, đắm chìm trong dung mạo xinh đẹp của bản thân một hồi lâu, Nhung Nhung mới hoàn hồn, nhớ ra còn có chính sự cần làm.
Bay lên đám mây, cẩn thận phân biệt phương hướng một phen, hơi cân nhắc một chút, Nhung Nhung liền hướng về phía đông bay đi.
Làm yêu tinh cũng có chỗ tốt của làm yêu tinh, đạp gió cưỡi mây bay lượn trên trời, cảm giác quả thực vô cùng tuyệt vời, chưa từng nếm thử thì tuyệt đối không thể hiểu được mùi vị này, đất trời mênh mông, lòng người thong thả.
Tốc độ cưỡi gió phi hành rất nhanh, chỉ bay không bao lâu, Nhung Nhung đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một tòa thành trì trông có vẻ hơi cũ kỹ. Từ trên cao nhìn xuống, thành trì này diện tích không lớn, không quá phồn hoa nhưng cũng không đến mức hoang vắng.
Nhung Nhung từ đám mây hạ xuống, trực tiếp bay về phía nơi trong thành có nhiều người qua lại nhất.
Quả nhiên, nơi tụ tập đông người nhất trong thành chính là khu chợ, người qua kẻ lại, cũng khá náo nhiệt. Nhung Nhung thi triển một thuật che mắt, người xung quanh liền không ai nhìn thấy nàng.
Khác với sự rực rỡ muôn màu của xã hội hiện đại, chợ búa thời cổ mang theo một loại hơi thở nhân văn mộc mạc nguyên sơ.
Lần đầu tiên dạo phố cổ đại, Nhung Nhung lúc đầu còn hứng thú bừng bừng, nhưng cảm giác mới mẻ ấy chỉ kéo dài được một lát, rất nhanh liền tan đi, ngược lại còn sinh ra vài phần thất vọng.
Bởi vì vật chất thời cổ thật sự quá nghèo nàn, con đường này so với những phiên chợ quê nàng từng đi khi còn nhỏ còn kém xa, những thứ nàng muốn mua như chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt cơ bản căn bản là không thấy đâu.
Càng đi càng thất vọng, nơi này thật sự quá lạc hậu, quá thiếu thốn, không hề tiện lợi chút nào, Nhung Nhung lại bắt đầu nhớ tới cuộc sống ở xã hội hiện đại.
Trời ơi! Trong lòng Nhung Nhung gần như sụp đổ, nàng thật sự không muốn đêm nay phải nằm trên chiếc giường đá trơ trọi lạnh lẽo kia thêm một lần nữa.
Đứng nép ở một góc đường do dự hồi lâu, sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Nhung Nhung rốt cuộc cũng vượt qua được chướng ngại tâm lý, nàng quyết định học theo các nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp, nàng muốn cướp của nhà giàu cứu lấy chính mình – kẻ nghèo này!
Nếu không có chỗ bán, nàng cũng chỉ còn cách tìm một nhà phú hộ xấu xa nào đó, “mượn” tạm một ít đồ sẵn có mà thôi.
Nói làm liền làm, Nhung Nhung vòng quanh trong thành vài lượt, tìm kiếm đối tượng thích hợp để ra tay, so sánh qua ba bốn nhà, cuối cùng chọn trúng một tòa phủ đệ trông tương đối xa hoa.
Nhìn căn nhà tinh xảo này, Nhung Nhung sờ cằm, quyết định luôn nhà này. Ai, coi như các ngươi xui xẻo đi, dù sao thì… hi sinh đời người củng cố đời ta.
Nhung Nhung thi triển pháp thuật, trực tiếp lẻn vào kho hàng của nhà này. Gia nhân cũng không biết đang bận rộn chuyện gì, căn nhà này quả thật vừa giàu vừa sang, trong kho từ vàng bạc châu báu cho tới đồ dùng sinh hoạt, đồ tiêu khiển, món nhỏ vặt, thứ gì cũng có đủ.
Ai da, tuy đây là thế giới thần thoại truyền thuyết, nhưng quả nhiên vẫn lấy xã hội phong kiến kinh tế nông nghiệp tự cấp tự túc làm bối cảnh chủ đạo. Bên ngoài không có mấy thứ để bán, nhưng trong nhà các đại địa chủ phong kiến này thì ngược lại, cái gì cũng đầy đủ.
Nhung Nhung dạo một vòng trong kho hàng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cuối cùng lấy mấy chiếc chăn, vài cuộn vải bông, băng gạc, một ít chén cốc đồ sứ, lại gom thêm nồi niêu bát đĩa và các vật dụng sinh hoạt khác.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Đồ đạc mất đi như thế, liệu có khiến chủ nhà hiểu lầm là gia nhân trong nhà trộm không?
Sợ liên lụy đến người trông kho, Nhung Nhung nghĩ tới danh hiệu của mình trong Tây Du Ký, liền dùng pháp lực lưu trên tường mấy chữ to:
“Yêu Vương Hãm Không Sơn mang đi.”
Như vậy là ổn rồi!
Chậc! Quả nhiên là mông quyết định đầu óc, mới làm yêu tinh chưa bao lâu, mà nàng đã quen tay quen chân đi dọa người như thế này rồi… Ôi — thiện tai, thiện tai…
Nhung Nhung không mấy thành tâm lẩm nhẩm sám hối vài câu trong lòng, coi như làm dịu bớt cảm giác kích thích sau khi làm chuyện xấu.
Nàng vốn là người thích ở yên một chỗ, không mấy hứng thú với náo nhiệt bên ngoài, nên cũng không ở lại trong thành lâu, dùng pháp thuật mang đồ đạc rồi bay thẳng trở về núi.