Theo lời Mộc Phương Nhan dặn dò, Định thúc mua về một con gà trống biết gáy. Con gà này trông bóng mượt khỏe mạnh, lông vũ óng ánh, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Mộc Tử Nham lần đầu tiên nhìn thấy gà trống sống nên cảm thấy rất mới lạ, tò mò đi vòng quanh lồng sắt tới lui, săm soi con gà từ đầu đến chân.
Nhất là khi nhìn cặp đùi gà, cậu không nhịn được nuốt nước miếng: “Gà con ơi gà con, ngươi đừng sợ, lát nữa bọn ta thịt ngươi ngay thôi mà.”
Mộc Phương Nhan đang uống nước thì suýt phun cả ra, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn đệ đệ mình.
“Mau chạy về với mẫu thân đi, lát nữa kẻo dọa con đấy.”
Mộc Tử Nham bĩu môi từ chối: “Không cần đâu, đệ muốn xem người ta thịt gà. Ông nội nói đệ là hổ tử nhà tướng, sao có thể sợ mấy thứ này được.”
Mộc Phương Nhan mỉm cười, xoa đầu cậu: “Thế con quỷ nữ dưới giếng kia đệ cũng không sợ à?”
Mộc Tử Nham lập tức cứng họng: “Đệ… đệ… Mẫu thân gọi đệ kìa, chắc là mẫu thân sợ, đệ đi ở với mẫu thân đây.”
Cậu bé co cẳng chạy biến bằng đôi chân ngắn ngủn, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Mộc Phương Nhan cười lắc đầu, nhìn sang Tử La đang đứng bên cạnh.
Tử La với vẻ mặt mềm mại đáng yêu, cười gượng: “Nương tử, ta có thể đi được không ạ?”
Mộc Phương Nhan phất tay với nàng ấy: “Các ngươi ra ngoài hết đi, ta ở lại đây một mình. Lát nữa nếu ta không ra thì các ngươi đừng vào, biết chưa?”
Tử La mừng như bắt được vàng, vội vàng lẽo đẽo theo quản gia chuồn đi mất.
Đám người vừa đi khỏi, Mộc Phương Nhan liền rút chủy thủ ra, cắt cổ gà trống, hứng một chén tiết gà rồi tiện tay vứt xác gà xuống đất.
Tống Đạo Tuyển nấp trong bóng tối, thấy nàng ra tay dứt khoát thì khinh thường nói: “Xem hành động này kìa, đâu giống ŧıểυ thư khuê các, đúng là thô lỗ không chịu nổi.”
A Tầm vừa định hùa theo thì bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo lướt qua gáy, gã ta không khỏi rùng mình, giật giật góc áo Tống Đạo Tuyển: “Điện hạ, ta thấy nơi này âm u quá, hay là chúng ta về đi.”
Thật sự gã ta không hiểu nổi ŧıểυ vương gia nhà mình sao lại tò mò về chuyện này đến thế, lại còn gọi hắn đến đây rình coi vào nửa đêm.
Tống Đạo Tuyển liếc xéo gã ta, khó chịu nói: “Ngươi không xem cho kỹ thì làm sao kể lại tình hình hôm nay cho người ngoài biết?”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Vừa dứt lời, trong sân bỗng nổi gió lớn, nến trên bàn bị gió thổi tắt phụt. Cả hai người đều cảm thấy lạnh sống lưng, vội ngẩng lên nhìn thì thấy một người từ từ trồi lên từ dưới giếng.
Người đó đầu bù tóc rối, cả người ướt sũng, không nhìn rõ mặt mũi.
Trên người mặc một bộ đồ trắng, từ từ bay lên khỏi miệng giếng, lơ lửng giữa không trung.
Cả Tống Đạo Tuyển lẫn A Tầm đều nhìn đến sững sờ.
“Đây… Đây là quỷ sao?” A Tầm muốn hét lên thì bị Tống Đạo Tuyển kịp bịt miệng lại!
“Nói nhỏ thôi, ngươi muốn bị người ta phát hiện hả!” Tống Đạo Tuyển nhíu mày, “Chỉ là giả thần giả quỷ thôi, có đáng để ngươi sợ đến thế không!”
A Tầm thầm kêu khổ, người ta làm chuyện lén lút sau lưng thì cần gì phải giả thần giả quỷ cho người khác xem chứ?
Đang nghĩ ngợi, gã ta chỉ thấy nữ quỷ đối diện bỗng vươn dài hai tay, lao về phía Mộc Phương Nhan.
Mộc Phương Nhan không chút do dự vẩy chén tiết gà ra. Tiết gà rơi lên người nữ quỷ, nữ quỷ lập tức hét lên thảm thiết. Hai người lúc này mới thấy rõ khuôn mặt khủng bố của nữ quỷ, da thịt nứt toác, mặt mũi dữ tợn, trông như đã chết rất thảm.
Tiết gà dính vào người nữ quỷ thì bốc lên từng làn khói trắng. Mộc Phương Nhan lạnh lùng nói: “Bụi về với bụi, đất về với đất. Ngươi đã chết rồi thì nên xuống âm tào địa phủ báo danh, ở lại đây quấy nhiễu nhân gian là tạo nghiệp đó!”
Nữ quỷ không phục, gào lên: “Ta không phục! Bọn họ hại ta chết thảm mà lại có thể sống nhởn nhơ. Ta chính là muốn quấy cho bọn họ không được yên ổn, phải cửa nát nhà tan!”