Mộc Phương Nhan thực sự bất đắc dĩ, bèn khuyên nó: “Kẻ thù của ngươi đã sớm dọn khỏi nơi này rồi, chúng ta là người mới chuyển đến, ngươi dây dưa với chúng ta thì có ý nghĩa gì chứ.”
Nhưng nữ quỷ đã điên cuồng đến cực điểm, căn bản không thèm để ý nàng nói gì, điên cuồng tấn công, muốn giết nữ nhân lắm lời này.
Mộc Phương Nhan thấy khuyên không được, đành phải vẩy nốt chỗ tiết gà còn lại trong chén ra.
Nữ quỷ lại bị thương nặng lần nữa. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, nó nhìn về phía sau hòn non bộ rồi lập tức lao tới, bay về phía đó.
Mộc Phương Nhan vội vàng đuổi theo. Hai người đang nấp sau hòn non bộ rình coi, thấy nữ quỷ lao về phía mình thì cũng sợ hết hồn.
A Tầm cuối cùng không nhịn được nữa, co cẳng chạy mất, bỏ mặc Tống Đạo Tuyển lại.
Tống Đạo Tuyển nghiêng người, né được đòn tấn công của nữ quỷ.
Nữ quỷ kia ngửi thấy dương khí nồng đậm trên người hắn, lại tham lam lao tới tấn công hắn, rõ ràng là muốn cướp dương khí của hắn, thải dương bổ âm để chữa trị linh thể bị thương của mình.
Mộc Phương Nhan kinh ngạc vì không ngờ lại có hai nam nhân lạ mặt ở đây, nhưng nàng không kịp nhìn kỹ đối phương là ai, chỉ kịp nhảy ra, ngay trước khi nữ quỷ sắp hút dương khí của Tống Đạo Tuyển, dùng sợi tơ hồng thật dài quấn lấy cổ nữ quỷ, kéo nó về. Sau đó, nhân lúc nữ quỷ đang thét lên ám ảnh, nàng thu nó vào một cái bình gốm nhỏ rồi phong ấn lại.
Đến khi Mộc Phương Nhan quay đầu lại, nam nhân ban nãy đã sớm chạy mất dạng.
Mộc Phương Nhan nhìn cái bình gốm trong tay, cúi xuống nhặt túi thơm mẫu đơn xanh bằng đá quý trên mặt đất lên, lúc này mới tin rằng ban nãy không phải mình hoa mắt, đích xác có hai nam nhân nấp trong bóng tối rình coi.
Mộc Phương Nhan hơi nhíu mày, cảm thấy đau đầu.
Không phải vì họ rình coi nàng làm phép, mà là vì hai người kia đã thấy thứ không nên thấy, e là sắp gặp xui xẻo rồi.
A Tầm chạy được nửa đường mới sực nhớ ra mình đã bất cẩn bỏ lại Vương gia, bèn vỗ trán một cái, nghiến răng nghiến lợi quay lại cứu người.
Đúng lúc này, Tống Đạo Tuyển từ trên tường nhảy xuống, đáp xuống trước mặt gã ta.
A Tầm lập tức quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin: “Vương gia tha mạng, ŧıểυ nhân thật sự sợ quá, nhất thời bị mỡ heo che mắt, ma xui quỷ khiến, mới bỏ lại ngài mà chạy. Ngài đại nhân đại lượng, xin ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với ŧıểυ nhân.”
Tống Đạo Tuyển nhìn gã ta đang quỳ mọp dưới chân mình cầu xin tha thứ một cách hèn mọn, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, nhấc chân bỏ đi.
A Tầm dập đầu lia lịa một hồi, thấy đối phương không đáp lại, mới từ từ ngẩng đầu lên thì phát hiện Tống Đạo Tuyển đã đi xa.
Gã ta vội vàng đứng dậy, đến bụi trên người cũng không kịp phủi, vội vàng đuổi theo.
Vừa về đến vương phủ, Tống Đạo Tuyển lập tức sai phòng bếp nhóm lửa, nấu cho hắn một bát canh gừng lớn.
Hắn ngồi trong phòng, dù đã đắp chăn bông dày cộp nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
A Tầm quỳ trước mặt hắn, người cũng run lên không ngừng. Gã ta cũng muốn có một cái chăn bông, nhưng vì mình đã phạm lỗi nên nào dám cầu xin, chỉ có thể chịu đựng cái lạnh, quỳ trên đất chờ xử lý.
Tống Đạo Tuyển uống xong canh gừng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc này mới lạnh lùng nhìn A Tầm: “Ngươi ban nãy có nhìn kỹ không?”
“Cái gì ạ?” A Tầm chưa kịp phản ứng.
“Thứ đó thật sự là quỷ sao?” Tống Đạo Tuyển nhớ lại sự hoảng loạn vừa rồi của mình thì cảm thấy mất mặt.
A Tầm nhớ tới bộ dạng dữ tợn của nữ quỷ liền run lên: “Chuyện đó còn giả được sao?”
Tống Đạo Tuyển lại cười lạnh: “Bổn vương tung hoành Trường An bấy lâu nay, chuyện kỳ lạ quái đản nào mà chưa từng thấy. Ả nha đầu kia quả là biết giả thần giả quỷ, dám lừa gạt cả bổn vương. Nếu trên đời này có quỷ thật, thì trong đại lao Hình Bộ chẳng phải toàn là ác quỷ chết thảm hay sao. Nhưng những người ở đó, có ai từng thấy một con quỷ nào chưa?”
A Tầm sững sờ, nghĩ lại cũng đúng thật.
Nếu nói nơi nào có nhiều người chết, thì làm sao sánh được với đại lao Hình Bộ.
“Đi điều tra xem, nữ nhân này quả là có thủ đoạn, bày trò giả thần giả quỷ như vậy chắc chắn có mục đích.”