Nữ Thiên Sư Thành Trường An

Chương 8: Nhược điểm

Trước Sau

break

Trong nhà nam nhân đều không có ở, duy nhất ở lại là một ŧıểυ nhi tóc để chỏm chưa đến bốn tuổi, Bùi thị kinh hãi, lúc này còn nằm trong phòng.

Vì thế, người đứng ra lo liệu mọi việc chỉ có Mộc Phương Nhan.

Nàng tiễn quan gia của Tĩnh An Tư cùng một tráp thi cốt, mới nặng nề thở dài.

Tử La đi theo sau nàng, lo lắng sợ hãi: "Nương tử, hiện giờ xảy ra chuyện này, tòa nhà này chúng ta còn có thể ở sao?"

Định thúc quản gia đang làm việc bên ngoài, nghe tin chạy tới, sắc mặt cứng đờ. Hắn lưu ý thần sắc Mộc Phương Nhan, khiêm tốn tiến lên cáo tội: "Đều do lão nô sai, tham rẻ mà chọn phải hung trạch như vậy, xin nương tử trách phạt."

Mộc Phương Nhan lại cười nhạt, đỡ hắn dậy: "Định thúc không cần tự trách, với giá tốt như vậy mà mua được nhà ở Trường An đã là không dễ. Nếu không phải sự tình có nguyên do, e rằng số tiền của chúng ta còn không mua nổi căn nhà như vậy, chỉ có thể thuê nhà mà thôi."

Nàng càng nói vậy, Định thúc càng áy náy.

Ở Trường An thành thật không dễ dàng, cái gì cũng đắt đỏ. Lão gia trước kia ở bên ngoài còn có chút dư dả, hiện giờ vào Trường An, tiền bạc trong tay thật sự phải dè xẻn.

Thấy ông mặt mày ủ rũ, Mộc Phương Nhan cười an ủi: "Định thúc đừng lo, chẳng lẽ thúc quên ta làm nghề gì sao? Chút nữa ta sẽ khai đàn tế pháp, xua tan tà ám trong nhà, bảo đảm mọi người ở an tâm, được không?"

Định thúc nửa tin nửa ngờ, nếu nói trừ tà bắt quỷ, lão thái gia xuất gia nhiều năm, có chút bản lĩnh ấy còn tin được.

Nhưng vị ŧıểυ nương tử nhà mình, bất quá chỉ theo lão thái gia tu hành mấy năm ở đạo quán.

Lão thái gia lại yêu thương nàng, sao nỡ để nàng chịu khổ tu đạo.

Thấy Định thúc không tin, Mộc Phương Nhan chỉ cười, sai người đi mua một con gà trống khỏe mạnh.

Nói là tối nay sẽ khai đàn tế pháp, xua tan hết tang vật trong nhà.

"Khai đàn tế pháp?" Tống Đạo Tuyển nghe tin này, cười đến ngửa người ra sau!

"Mộc gia này rốt cuộc là cái dạng gì? ŧıểυ nương tử nhà quan lại nào lại biết mấy trò này!"

Các quý nữ ở Trường An thành, không phải đánh mã cầu, mở hội thơ, thì cũng ngắm hoa, ngắm trăng, học nữ công.

Nữ nhi Mộc gia này, sao lại học được một thân bản lĩnh giả thần giả quỷ!

"Chuyện này còn có ai biết?"

A Tầm vội đáp: "Chuyện này nếu không phải Vương Lục Tử bỏ tiền mua chuộc hạ nhân của bọn họ, ai mà biết được? ŧıểυ nương tử nhà quan lại nào lại làm cái nghề của ba cô sáu bà, nói ra đều tổn hại danh tiết, tự nhiên không thể tuyên dương khắp nơi."

Tam cô chỉ ni cô, đạo cô, thầy bói. Sáu bà chỉ mẹ mìn, bà mối, sư bà (nữ vu), chủ chứa (tú bà), bà đỡ.

Trong mắt thế nhân, ba cô sáu bà thường lợi dụng thân phận để làm chuyện xấu, bị liệt vào hàng ba cô sáu bà, đều không phải người trong sạch.

Tống Đạo Tuyển đảo mắt, khép quạt kim diêu, bảo hắn ta: "Chuyện thú vị như vậy, sao có thể chỉ một mình bổn vương vui vẻ. Ngươi bảo người của Vương Lục Tử lan truyền rộng ra, nếu ở Trường An thành còn có ai gặp chuyện tà môn giống Mộc gia, chẳng phải có thể tìm người giúp đỡ, trừ tà tránh quỷ sao? Chuyện tốt như vậy, ngươi nói có phải không?"

A Tầm vừa nghe, liền hiểu ý. Chuyện này lan truyền ra, với Mộc gia chính là một nhược điểm.

Nhà nào có uy tín danh dự lại muốn cưới một bà cốt về làm thê tử.

Chỉ vì chuyện này, Định Quốc công phủ có thể đường hoàng từ hôn, hơn nữa mọi người sẽ không trách Triệu gia nửa lời.

Rốt cuộc Triệu Sanh đường đường là Trạng Nguyên lang, sao có thể cưới một bà cốt làm thê tử?

Mà dù Triệu Sanh thích, thánh nhân cũng chẳng thích.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc