Nữ Thiên Sư Thành Trường An

Chương 39: Tiểu tâm tư

Trước Sau

break

Nhạc Bình công chúa ở biệt viện tĩnh dưỡng một thời gian, thân thể đã khá lên nhiều, tâm trạng cũng phấn chấn. Thế nhưng vừa trở lại trong cung, nàng ta lại thấy chỗ nào cũng không vừa ý.

“Cái họ Mộc kia, thật sự tà môn đến vậy sao?”

Lý ma ma vẫy lui cung nữ, ghé sát bên Nhạc Bình nhỏ giọng: “Lão nô cũng thấy chuyện này khác thường, nên đã cho người đi dò hỏi kỹ ở Tĩnh An Tư với nha môn Trường An, kết quả hoàn toàn xác thực. Không chỉ chuyện của ŧıểυ vương gia bị nàng ta đoán trúng, mà vụ nhà kia có quỷ cũng là thật. Hiện giờ khắp thành Trường An đều đồn rằng Hàn thị chết oan nên quay lại báo thù, rất nhiều người kêu Mộc nương tử đi bắt quỷ.”

Nhạc Bình dù có nghịch ngợm cũng chẳng phải kẻ ngốc. “Không phải nói nàng ta chỉ biết bắt quỷ thôi sao? Nếu Hàn thị oan hồn đã bị nàng ta bắt, sao còn xuất hiện hại người? Ma ma chẳng phải cũng hồ đồ rồi sao?”

Lý ma ma thở dài: “Lão nô cũng thấy lạ, nếu nàng ta thật sự có bản lĩnh bắt quỷ, sao con quỷ đó vẫn còn xuất hiện hại người? Thế nên…”

“Thế nên cái gì?”

“Thế nên ngoài kia đồn rằng, là Mộc nương tử cố ý thả quỷ ra. Bởi vì thiên hạ vô căn cứ nói xấu nàng, làm nàng không vui, nàng mới thả Hàn thị ra cho mọi người biết tay.”

Nhạc Bình tức giận đập bàn: “Thật là quá đáng! Đã bắt được ác quỷ mà còn thả ra để trả thù cá nhân? Không ngờ nàng ta lại nhỏ nhen đến thế, trách sao Triệu lang không muốn cưới nàng!”

“Ai mà chẳng nói vậy. Bây giờ nhắc đến nàng, ai cũng vừa kính vừa sợ. Nghe đâu huyện lệnh Trường An cũng đang tính mời nàng đi bắt quỷ.”

Nhạc Bình không vui: “Người như vậy, sao có thể để muốn làm gì thì làm. Dựa vào chút bản lĩnh, lộng hành trong thành Trường An, thật đáng giận! Ta phải đi tìm phụ hoàng, bảo người phái cao tăng đến thu ác quỷ, cho nàng ta biết, đừng tưởng có bản lĩnh là muốn làm gì cũng được.”

Nàng ta nói xong liền làm thật, vội vàng đi Đại Minh Cung gặp hoàng đế.

Vinh vương phi nghe tin, vội gọi nhi tử tới. Nhưng khác với Nhạc Bình công chúa, bà quan tâm chính là con ác quỷ đang quấn lấy nhi tử mình.

Hàn thị bị bắt rồi mà vẫn còn gây họa, vậy con ác quỷ quấn lấy nhi tử, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

“Con nói xem, có nên tặng thêm chút tạ lễ cho Mộc nương tử, nhờ nàng ấy giúp con bắt quỷ không?”

Tống Đạo Tuyển vốn định cười nhạo mẫu thân lo xa. Hắn đã làm theo lời nhắc của Mộc Phương Nhan, âm thầm điều tra trong cung, quả nhiên phát hiện nguồn gốc con ác quỷ kia.

Hóa ra nữ quỷ tác oai trong cung ngày đó tên là Diệp Vân Chi, đã chết hơn mười năm. Khi ấy thánh nhân còn chưa đăng cơ, nàng ta chỉ là một cung nữ cấp thấp, quanh năm làm việc vặt, lòng cô đơn buồn khổ.

Một lần nhớ nhà quá, nàng ta lén khóc trong hậu hoa viên, gặp một thị vệ đi ngang. Thị vệ an ủi nàng, hai người qua lại rồi lén lút tư tình, không ngờ Diệp Vân Chi lại mang thai.

Nàng ta hoảng loạn, vội tìm thị vệ muốn hắn đưa mình trốn khỏi cung. Nhưng nữ nhân trong cung, ai cũng thuộc về hoàng đế, nếu để lộ chuyện tư tình, thị vệ sẽ bị xử tử.

Thị vệ sợ hãi, bèn lừa nàng uống thuốc phá thai. Diệp Vân Chi không chịu, trong lúc cấp bách, thị vệ giết nàng, sợ bị phát hiện nên hủy dung rồi chôn xác ở Ngự Hoa Viên.

Tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, ai ngờ mấy năm sau, đám thợ làm vườn đào lên được thi thể, hoàng đế nổi giận cho điều tra, cuối cùng mọi chuyện vỡ lở. Thị vệ kia bị xử tử, nhưng từ đó nơi ấy thường văng vẳng tiếng khóc nữ nhân.

Có lần hoàng đế đi ngang, cũng bị tiếng khóc quấy nhiễu, suýt ngã.

Hoàng đế bèn mời chân nhân Tử Vân Sơn tới xem xét. Vương chân nhân đi quanh chỗ chôn xác, bảo nơi này còn lưu oán niệm, cần trấn áp bằng một cây đào, mới dẹp được nữ quỷ.

Thế là Ngự Hoa Viên mọc lên một cây đào to.

Nhiều năm trôi qua, chuyện này dần bị lãng quên, chỉ còn vài lão nhân biết rõ.

Gần đây, hoàng hậu đi ngang Ngự Hoa Viên, một con chim sẻ bay ngang đầu Đới Tư Di rồi thả phân xuống. Đới Tư Di tức giận định bắt chim, mà con chim lại bay lên cây đào, nàng ta bắt mãi không được, còn bị lá đào rơi trúng làm cho nhếch nhác.

Đới Tư Di bèn oán trách cây đào xấu xí, làm xấu cảnh Ngự Hoa Viên. Hoàng hậu thương nàng, bèn gọi thợ tới nhổ cây đào đi.

Thợ mới không biết chuyện, cứ thế làm theo.

Thế là đại họa xảy ra.

Chỉ có điều, Tống Đạo Tuyển vẫn không hiểu, hắn với nữ quỷ vốn không thù oán, vì sao nữ quỷ cứ nhất quyết quấn lấy hắn, mà không tìm Đới Tư Di báo thù?

Vinh vương phi thấy nhi tử thất thần, liền vẫy tay trước mặt: “Con đang nghĩ gì thế? Ta nói chuyện với con đấy!”

Tống Đạo Tuyển hoàn hồn, cười đáp: “Mẫu thân nói rất đúng, ta sẽ tự mình tới nhà Mộc nương tử, để nàng ấy cảm nhận thành ý của chúng ta.”

Vinh vương phi gật đầu: “Chuyện này không thể qua loa, người ta cứu mạng con, dù thế nào cũng phải nhờ nàng ấy thu phục nữ quỷ cho sạch sẽ.”

Bà chỉ nghĩ nhi tử mình hiểu chuyện, nào ngờ Tống Đạo Tuyển lại có ý khác trong lòng.

Mộc Phương Nhan nhìn tấm thiệp trong tay, có chút ngỡ ngàng. Sao ŧıểυ quận vương lại tới tận cửa thế này?

Chẳng lẽ lại có nữ quỷ xuất hiện?

Tử La thì thấp thỏm: “Nương tử, có phải ŧıểυ vương gia thấy tiền tiêu rồi mà vẫn chưa xong việc, nên muốn đòi lại không?”

Mộc Phương Nhan bật cười, gõ nhẹ lên trán nàng: “Ngươi nghĩ hắn là ai chứ, dám trắng trợn đưa tiền rồi lại đòi về? Hắn mà keo kiệt như vậy, đã chẳng được gọi là Hoàng Kim Vương của Trường An!”

Tử La nghe vậy mới yên tâm thở phào.

Hôm nay Mộc Hùng An lên nha môn, Bùi thị dẫn hai nhi tử đi thăm thân hữu.

Mộc Phương Nhan do phải chép kinh thư, siêu độ cho Hàn thị nên không ra ngoài.

Giờ này, nàng thong dong tiếp đãi Tống Đạo Tuyển ở sảnh ngoài.

Tống Đạo Tuyển vừa vào cửa, không khỏi lộ ra chút khó chịu với căn nhà nhỏ bé này.

Chỗ này thật sự quá nhỏ, chẳng khác gì phòng ở của hạ nhân trong phủ hắn.

Nhưng vừa thấy Mộc Phương Nhan ngồi dưới giàn nho pha trà, hắn lại cảm thấy, nhỏ cũng có cái hay của nhỏ.

Mộc Phương Nhan nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Tống Đạo Tuyển, liền đứng dậy chào: “Bái kiến ŧıểυ vương gia.”

Nàng khách khí nhưng giữ khoảng cách, khiến Tống Đạo Tuyển hơi nhíu mày, rồi lại cong môi cười: “Nhà Mộc nương tử thật thanh nhã.”

Mộc Phương Nhan cảm giác hắn không chỉ nói về sân nhà, nhưng không rõ ý hắn, chỉ khách khí mời hắn lên giường ngồi uống trà.

Hai người ngồi xuống, Mộc Phương Nhan đưa tay rót trà, Tống Đạo Tuyển cũng đưa tay theo.

Tay hai người chạm vào nhau, Mộc Phương Nhan giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tống Đạo Tuyển dừng lại một chút, rồi bình thản thu tay về: “Ta với nương tử thật là ăn ý.”

Tử La đứng bên nhíu mày, sao lại gọi nương tử rồi, ŧıểυ quận vương này cũng tự quen quá mức. Chẳng lẽ, định lôi kéo làm quen trước rồi đòi tiền sau?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc