Mộc Hùng An là trưởng tử của Mộc gia. Khi còn trẻ, ông cưới thê tử là Bùi thị, phu thê hai người rất tình cảm, tổng cộng sinh được năm người con.
Con trai lớn tên là Mộc Thành Ngọc, còn trẻ đã tới biên quan, làm phó tướng dưới trướng đại tướng quân Mã Chấn. Vì được Mã tướng quân thưởng thức, hắn lấy con gái út của Mã tướng quân là Mã thị làm thê tử. Hiện giờ phu thê hai người đều ở biên quan, mấy năm mới được về nhà một lần.
Con thứ hai là Mộc Lâm Trí, năm nay mười tám tuổi, luôn ở bên cạnh phụ mẫu hiếu thuận chu đáo. Lần này theo phụ mẫu vào Trường An, mục đích là tham gia kỳ thi khoa cử của triều đình. Chỉ đợi xong khoa khảo sẽ thành hôn cùng vị hôn thê.
Con gái lớn ngày nhỏ thân thể yếu ớt nên sớm qua đời. Tuy nhiên, vì nỗi nhớ con gái, phu thê hai người về sau sinh được con gái đều đặt tên với chữ tự ở phía sau.
Bé hai là Mộc Phương Nhã, lớn hơn con trai một tuổi, hiện tại cũng đã thành hôn, gả cho con trai của đồng liêu Mộc Hùng An. Hiện nàng ở Trạch Châu, chưa cùng mọi người tới Trường An.
Bé ba Mộc Phương Nhan lúc nhỏ từng bị bệnh nặng. Để bảo toàn tính mạng cho nàng, phu thê hai người gửi nàng cho lão thái gia, đưa đến đạo quán nuôi dưỡng đến mười lăm tuổi. Lúc này nàng mới xuống núi đoàn tụ cùng phụ mẫu.
Người nhỏ tuổi nhất là Mộc Tử Nham, mới khoảng bốn tuổi, là ŧıểυ hài tử được cả nhà cưng chiều nhất.
Lần này Mộc Hùng An lập được công lớn nên mới có cơ hội tới Trường An nhậm chức. Bởi vì phải giao tiếp, ông ở lại Trạch Châu chậm trễ một thời gian, đành để thê tử vào Trường An trước sắp xếp nơi ở, việc nhà.
Đợi tới khi về tới nhà mới của Mộc gia, nhị tử Mộc Lâm Trí hiển nhiên bị cái sân nhỏ này làm cho ngạc nhiên: “Sớm nghe nói Trường An đắt đỏ, giá nhà cao, không ngờ còn vượt cả tưởng tượng.”
Hắn vẫn nhớ rõ phụ thân từng giao cho quản gia ba trăm lượng bạc, bảo đến Trường An mua một căn nhà.
Ba trăm lượng bạc ở Trạch Châu thì đủ mua một tòa đại trạch năm gian, thế mà tới Trường An chỉ được căn nhà nhỏ hơn một nửa.
Mộc Lâm Trí trong lòng không khỏi lo lắng, Trường An giá nhà đã đắt như vậy, giá cả vật phẩm ắt hẳn cũng không rẻ, chẳng biết thu nhập của nhà mình liệu có lo nổi chi phí nơi đây hay không?
Bùi thị thấy con lo lắng, trong lòng không nhịn được cười thầm. Tâm trạng này chẳng phải giống hệt mình khi vừa tới Trường An sao?
Nhưng hiện tại đã khác, nàng cầm khá nhiều tiền trong tay, không còn sốt ruột nữa.
“Đừng đứng ngây ra ở cửa, mau vào nhà sắp xếp ổn định đi. Ta vào bếp chuẩn bị đồ ăn, cả nhà cùng ăn một bữa cho vui, đón gió tẩy trần.”
Nhìn thấy trượng phu trở về, lòng Bùi thị cũng vững vàng hẳn. Mộc Hùng An mỉm cười, cùng bà vào nhà: “Phu nhân vất vả mấy ngày rồi.”
Bùi thị thẹn thùng đáp: “Ngươi ta là phu thê, cần gì khách sáo như vậy?”
Mộc Hùng An cũng bật cười, các thị nữ trong phòng biết ý lặng lẽ lui ra ngoài. Thấy chỉ còn hai người, Bùi thị không chờ nổi kéo trượng phu tới mép giường, mở một cái rương.
Nhìn thấy vàng bạc chất đầy, Mộc Hùng An kinh ngạc: “Số này từ đâu ra vậy?”
Bùi thị bèn kể lại toàn bộ những việc đã trải qua mấy ngày nay cho ông nghe.
Nghe xong, Mộc Hùng An thở dài một tiếng: “Đều tại ta bất tài, để nàng và các con phải chịu thiệt thòi như thế.”
Bùi thị trừng mắt liếc ông: “Nói năng gì ngốc vậy, người một nhà, làm gì phải phân biệt chàng với ta. Chàng đã làm rất tốt rồi, chàng trọng tình nghĩa, còn giúp huynh đệ trong quân. Ta chẳng lẽ còn trách chàng chắc?”
Mộc Hùng An vào quân ngũ, nếu muốn tích góp tiền bạc cũng có đủ cách, luôn có kẻ muốn quà cáp lấy lòng.
Chỉ là ông rất coi trọng tình nghĩa, khi kiếm được tiền, ông lại muốn chia cho huynh đệ một phần; còn với những ai bị thương hoặc đã bỏ mạng trong lúc tiêu diệt thổ phỉ, ngoài khoản tiền trấn an do triều đình cấp, Mộc Hùng An cũng thường xuyên chu cấp cho người nhà của họ.
Cứ như vậy, trong túi ông thường xuyên rỗng túi.
Nếu không nhờ có Bùi thị biết cách quán xuyến việc nhà, e rằng ngay cả tiền mua nhà ông cũng chẳng giữ lại nổi.
“Giờ chúng ta đến Trường An, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, chắc chắn sẽ còn tốn kém hơn nhiều. Chàng xem tay mình đi, bây giờ phải giữ lại cho ta một ít, nghe chưa.”
Bùi thị cũng không phải không có lời oán than, nhưng chẳng phải trước đây bà đã để ý đến tính cách coi trọng tình nghĩa của Mộc Hùng An sao?
Giờ đây con gái của bà đã có bản lĩnh, trong nhà vì vậy tiền bạc cũng dư dả hơn. Bà sẽ không giấu diếm Mộc Hùng An, nhưng nhất định phải nói rõ ràng từ đầu: “Tiền của con gái kiếm ra không hề dễ dàng. Mấy khoản bổng lộc của chàng, tạm thời cứ cầm lấy để cứu tế cho huynh đệ của mình đi. Nhưng tiền của con gái thì phải để dành cho các con cưới thê tử, dù thế nào ta cũng sẽ giữ lại một phần cho con bé, chàng tuyệt đối không được động vào đâu đó, nhớ kỹ chưa?”
Mộc Hùng An có phần áy náy, vội vàng gật đầu đồng ý, lúc này mới hỏi đến chuyện Định Quốc Công phủ.
Bùi thị cũng không giấu giếm, một năm một mười nói rõ mọi hành động bên Định Quốc Công phủ, không thêm bớt, cũng không hề kỳ vọng hay ảo tưởng điều gì.
“Dù sao ta cũng cảm thấy mối hôn sự này không ổn, chàng đã đến đây rồi thì nghĩ cách lui hôn đi. Con gái Mộc gia chúng ta không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần gả cho người biết xót thương con bé, sống an ổn là được. Nếu chàng dám đem con gái đổi lấy phú quý, ta nhất định lột da của chàng!”
Mộc Hùng An hiếm khi thấy thê tử tức giận như vậy, vội vàng dỗ dành: “Phu nhân, đừng nóng. Để ta tới cửa gặp Định Quốc Công rồi thương lượng cũng chưa muộn. Hôn sự này vốn là do hai lão thái gia định ra, giờ lão Định Quốc Công không còn nữa, nếu thật sự bên đó xem thường chúng ta, không muốn nhận chuyện hôn nhân này thì để ta đi nói cho rõ. Trong quân ta có biết bao đồng liêu, chẳng lẽ lại không tìm được cho con gái nhà ta một chàng trai xuất sắc hay sao?”
Bùi thị dùng ngón tay chọc vào ngực ông một cái: “Chàng biết là tốt rồi!”
Mộc Hùng An cười tít mắt nắm lấy tay bà, ánh mắt đầy tình ý nhìn sang, khiến mặt Bùi thị ửng đỏ, hai phu thê đóng cửa ân ái.
Mộc Phương Nhan trở về phòng, tìm đến bình gốm được cung phụng, nơi này đang phong ấn linh hồn Hàn thị. Ngày hôm nay nghe nha môn tuyên án, lòng nàng nặng trĩu, không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ bình gốm, nhắm mắt lại như muốn đối thoại cùng Hàn thị trong cõi u minh.
Chỉ một chốc, trán nàng đã rịn mồ hôi lạnh, chậm rãi mở bừng mắt.
Nàng lẩm bẩm: “Oán khí của ngươi nặng thật đấy. Nhưng nếu không có oán khí ấy, ngươi cũng chẳng thể thành ác quỷ đâu.”
Bình gốm khẽ run lên, tựa như đang giãy giụa phản kháng điều gì.
Mộc Phương Nhan cố sức áp chế, chờ đến khi khí tức ổn định lại mới nói: “Tối nay ta sẽ đưa ngươi đi gặp. Nếu ngươi vẫn còn không cam lòng, ta sẽ toại nguyện cho ngươi, chỉ có điều ngươi không được làm hại người vô tội. Nếu không, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, đánh cho ngươi hồn bay phách tán.”
Nữ quỷ trong bình dường như cũng đồng ý rồi. Mộc Phương Nhan nhìn ra ngoài trời, chỉ đợi đêm xuống sẽ hành động.
Sáng sớm hôm sau, hạ nhân nhà họ Lý đã dậy đi làm, lại phát hiện cửa phòng của lão phu nhân đã mở toang, trên mặt đất còn vương lại một vệt máu.
Trong lòng nàng ta hoảng loạn, đi lên trước hai bước đẩy cửa ra, lập tức sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất.
Chỉ thấy trên tường, lão phu nhân ngày thường vẫn tác oai tác quái, giờ lại bị người dùng một cây gậy gỗ thật dài xuyên qua ngực rồi đóng chặt lên tường.
Cả vách tường loang lổ máu, vết máu từ lâu đã chuyển thành màu đen kịt.
Nàng ta vừa gào thảm thiết vừa gào lên đi báo quan.
Chỉ trong một đêm, nhà họ Lý bị ác quỷ báo thù, hai mẫu tử, một thì chết trong nhà, một thì chết ở đại lao, đều là bị người đóng đinh trên tường. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp thành Trường An.
Liễu thị vừa nghe được tin, chén trà trong tay bà ta rơi vỡ xuống đất, hoảng hốt gọi ma ma đến: “Ngươi, ngươi mau tới Lăng Vân xem! Đi thỉnh Trương chân nhân tới đây!”