Nữ Thiên Sư Thành Trường An

Chương 37: Ai gánh nổi tội danh này

Trước Sau

break

Mộc giáo úy vào thành được một ngày, Mộc Phương Nhan tự mình dẫn theo nha hoàn đi đón.

Nàng ngồi trước cổng thành, dựa vào quán bánh hồ, gọi hai phần hồ bánh và hai bát canh thịt dê. Nàng cùng nha hoàn Tử La vừa ăn vừa ngồi trò chuyện, thỉnh thoảng lại ngó quanh về phía cổng thành.

Tống Đạo Tuyển dựa lưng vào lan can trên lầu rượu, mắt không rời khỏi Mộc Phương Nhan, dõi theo từng động tác nàng ăn uống say sưa. Hắn quay sang nói với A Tầm: “Đi mua cho ta một phần.”

A Tầm cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, cười bảo: “ŧıểυ vương gia, ngài lại trêu chọc nô tài đấy à. Từ trước tới giờ ngài nào có ăn mấy món thô này, còn nói chỉ có gia súc mới ăn thôi.”

Tống Đạo Tuyển liếc mắt nhìn gã một cái: “Khi nào ta nói mấy lời như vậy chứ?”

A Tầm thấy hắn ánh mắt nguy hiểm, bèn vội vàng nhận sai: “Là nô tài nhớ lầm, ngài nào có nói mấy câu đó, đúng là nô tài nhớ nhầm. Nô tài đi mua ngay đây.”

Tử La vừa nhai vừa phồng má, miệng còn lấm lem ánh dầu, nói: “Nương tử, canh thịt dê chỗ này ngon thật đó, hôm nào chúng ta lại tới ăn tiếp nhé.”

Mộc Phương Nhan bật cười: “Ngươi muốn mời ta sao?”

Tử La khựng lại, vội nuốt miếng hồ bánh trong miệng: “Ha ha, nương tử, ngài nhiều tiền vậy cơ mà, còn bắt nô tỳ phải mời nữa ư.”

Mộc Phương Nhan làm bộ nghiêm giọng: “Ta nghe nói lần này ngươi cũng kiếm được không ít đấy.”

Tử La cười híp mắt: “Chỗ ta chỉ là chút tiền lẻ thôi, sao so được với ngài chứ. Ngài mới ra tay đã kiếm cả ngàn lượng vàng, còn chưa kể lễ tạ của Vinh Vương nữa. Nương tử, nô tỳ thật sự bái phục. Bản lĩnh của ngài ấy à, đi khắp Trường An cũng không tìm được người thứ hai đâu.”

Mộc Phương Nhan xua xua tay: “Ngươi không biết thôi, loại chuyện này ấy mà, ba năm không mở cửa, mở ra một lần là ăn ba năm. Đừng cứ nhìn ta bây giờ kiếm được nhiều, sau này còn có kiếm tiếp được hay không cũng khó nói. Thế nên, tiền có thì vẫn phải tiết kiệm.”

Tử La nghe vậy liền nín thở, sợ nàng muốn mình mời cơm, vội lảng sang chuyện khác: “Nương tử, ngài nghe tin gì chưa?”

“Nghe tin gì cơ?”

Mộc Phương Nhan mỉm cười lẳng lặng xé một miếng bánh, cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của nàng ấy.

Tử La hạ thấp giọng nói: “Ta nghe nói nha môn đã ra phán quyết rồi, cái họ Lý kia đúng ra phải bị xử tử, giết người thì đền mạng chẳng phải lẽ thường sao. Nhưng nhà họ Lý bỏ tiền chạy vạy, cuối cùng lại chỉ bị lưu đày thôi. Người nhà họ Hàn không phục, muốn kháng cáo lên trên, nhưng lại nghe bọn quan nói, phu giết thê thì không tính là tử tội, bồi thường ít tiền là xong. Nhà họ Hàn cũng hết cách, chỉ còn biết gom tiền mà bỏ trốn. Ai, ngươi nói xem pháp luật kiểu gì, nữ nhân giết phu quân thì là tử tội, mà nam nhân giết thê tử lại không bị tử tội, thế là sao chứ?”

Nghe đến đây, Mộc Phương Nhan chợt nhớ tới Hàn thị bị chính mình phong ấn trong bình gốm kia.

Trong lòng nàng bất giác rối bời, buồn bực vô cùng. Pháp luật kiểu gì thế này, phu giết thê lại không phải tử tội sao?

Không chỉ riêng nàng nghĩ như vậy, mà còn có rất nhiều người khác cũng cùng ý tưởng ấy.

Một bên, bà chủ quán đang hầm canh thịt dê nghe mấy nàng nói chuyện, không nhịn được cũng chen vào: “Ai nói không phải chứ. Pháp luật kiểu này chỉ thiên vị nam nhân, bọn ta thân nữ nhân khổ lắm cơ. Bị trượng phu, bà mẫu ngược đãi đến chết mà chẳng có chỗ nào nói lý, trách gì Hàn thị hóa thành ác quỷ quay về báo thù, chỉ tiếc chưa tìm giết đúng người. Cũng phải trách tên đạo sĩ vô sỉ kia, thế mà lại còn vẽ bùa phù trợ ác nhân, nếu không, mẫu tử nhà họ Lý cũng sớm phải đền mạng dưới địa ngục rồi.”

A Tầm vừa tới mua canh thịt dê, nghe một hồi vội vã quay đi ngay.

Đúng lúc ấy, ở cổng thành xuất hiện mấy chiếc xe ngựa.

Dẫn đầu đoàn xe là hai nam nhân cưỡi trên ngựa to, lưng thẳng tắp, dáng người oai nghiêm. Người lớn tuổi hơn để râu, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lẹm.

Mộc Phương Nhan liếc mắt nhìn qua liền đứng dậy chào đón: “A gia, a gia!”

Mộc Hùng An trông thấy con gái đang đứng không xa thì lập tức xuống ngựa, trên mặt hiện lên nụ cười đôn hậu: “Tam nương sao lại ở đây thế này?”

“Tất nhiên là tới dẫn đường cho a gia rồi, ta sợ a gia lại không tìm được chỗ. Trường An thành này rộng lớn như vậy, một ngày đi cũng chẳng hết đâu.”

Mộc Phương Nhan giống như ŧıểυ con gái, liền khoác tay phụ thân, Tống Đạo Tuyển nhìn một màn này, hắn chẳng vui vẻ gì.

“Người đó chính là Mộc giáo úy à?”

A Tầm vội đáp: “Đúng vậy, nô tài nghe nói lần này hắn lập quân công, lại gặp người nâng đỡ, nên mới có thể vào Trường An nhận chức đấy. Nếu không chắc còn phải lăn lộn bên ngoài vài năm nữa, cố mà kiếm lấy một cái quân công thôi.”

Tống Đạo Tuyển nhướng mày: “Ồ, là ai tiến cử, giúp đỡ hắn vậy?”

A Tầm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là Liễu Hà, thứ sử Hà Nam đạo. Năm ngoái, Mộc giáo úy từng dẫn binh vây quét bọn sơn tặc, còn cứu được cháu trai nhỏ của thứ sử đại nhân từ tay tụi sơn tặc. Bởi vậy, thứ sử đại nhân mới tiến cử hắn vào kinh nhận chức.”

“Liễu Hà?” Nghe đến đây, Tống Đạo Tuyển bật cười: “Thật thú vị nha, ta nhớ hình như Liễu Hà với bên ngoại Định Quốc Công phu nhân không ưa nhau lắm?”

A Tầm cũng không biết rõ chuyện này, thấy hắn ta mơ màng, Tống Đạo Tuyển bèn giải thích: “Liễu Hà tuy cùng mợ ta xuất thân chung tộc, nhưng thời trẻ, Liễu Hà và mẫu thân phải sống cảnh quả phụ, trẻ mồ côi trong tộc, bị người ức hiếp, cướp hết ruộng đất gia sản, đuổi ra khỏi nhà. Phụ thân của mợ chính là người đứng đầu vụ đó. Thế nên Liễu Hà rời khỏi Liễu gia, thề cả đời này không qua lại gì nữa, dứt khoát chuyển ra ngoài ở riêng. Sau này, Liễu Hà quyết tâm tự lực cánh sinh, thi đỗ tiến sĩ. Dựa vào bản lĩnh, hắn dần tạo dựng các mối quan hệ trong triều, làm đến chức thứ sử Hà Nam đạo như bây giờ. Nhưng nỗi uất ức năm xưa, đến nay còn chưa nguôi.”

“Vài năm trước, cháu trai mợ ta phạm tội, bị rơi vào tay Liễu Hà. Liễu gia trong tộc phái người tới cầu thông, nhưng thái độ thì kiêu căng ngạo mạn, kết quả Liễu Hà chẳng nể mặt ai, thẳng tay vì nghĩa mà xử phạt người nhà, kết án mười năm lao ngục. Bây giờ kẻ đó còn bị đày khai thác mỏ ở Hà Nam, muốn thoát thân cũng chẳng xong đâu.”

A Tầm nghe tới đây thì tấm tắc: vị Liễu đại nhân này xem ra là người có thù tất báo thật rồi.

Tống Đạo Tuyển lại cười: “Liễu Hà với Liễu gia không đội trời chung, mợ ta chắc chắn không vui khi thấy Mộc gia thân cận với Liễu Hà. Vốn dĩ bà chưa từng hài lòng với hôn sự này, nếu biết có chuyện đó, chắc có chết cũng không gật đầu đâu. Dù gì, kẻ bị xử tội kia là chất nhi mà nàng thương nhất bà.”

A Tầm cảm thấy, ŧıểυ vương gia nhà hắn ta hình như có điều gì đó không ổn.

Tống Đạo Tuyển vừa ăn hồ bánh, vừa nhấp một ngụm canh thịt dê — hương vị quả thật không tệ, bảo sao Mộc tam nương lại thích đến vậy.

Hắn thong thả ăn xong nửa cái hồ bánh, lúc này mới nói tiếp: “Hôn sự nhà Mộc gia này, để ta nhờ biểu huynh tới cửa vạch trần thì không ổn, Mộc nương tử vừa mới cứu ta, nếu ta ra tay với nàng ấy cũng không hợp lẽ.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Người chẳng phải nói hôn sự này nhất định sẽ không thành sao?”

Tống Đạo Tuyển liếc nhìn gã ta, bật cười nhạt: “Nếu cả hai người kia ai chịu tội cũng đều không ổn, vậy đành để kẻ thứ ba chen chân vào gánh tội thôi.”

A Tầm sửng sốt, chen chân vào – chẳng phải là Nhạc Bình công chúa sao?

“ŧıểυ vương gia, Nhạc Bình công chúa đó là đường muội ruột của người mà!”

ŧıểυ vương gia này đúng là có thể ra tay ác độc, quả thật tâm quá đen đi.

Tống Đạo Tuyển liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi hiểu gì chứ, bản vương cùng người kia đều đã tính toán kỹ càng rồi. Chuyện này vốn là do Nhạc Bình gây ra, chỉ cần một dao cắt đứt cho xong. Nếu làm theo cách của biểu huynh ta, không biết còn dây dưa tới bao giờ nữa. Dù sao trong triều, công chúa đoạt phu tế cũng không phải lần đầu, Nhạc Bình cũng chẳng phải người đầu tiên, nhiều nhất thánh thượng chỉ trách cứ vài câu thôi, người khác còn có thể nói gì nữa chứ? Hơn nữa, nàng rõ ràng biết Triệu Sanh đã có vị hôn thê, vậy mà còn vội vàng đi theo đuổi người ta. Tội này, nàng tự mình chuốc lấy, chẳng oan uổng gì.”

A Tầm cảm thấy ŧıểυ vương gia đúng là người giỏi thích ứng. Trước đây hắn đâu có bận lòng sống chết của Mộc nương tử như thế, vậy mà bây giờ chỉ qua một chuyện này, cách nghĩ đã thay đổi hẳn rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc