Người xưa rất chú trọng quy củ nam nữ, bảy tuổi đã không cùng ngồi chung, dù Đại Chu bây giờ tư tưởng có phần cởi mở hơn trước, nhưng nam nhân chạm vào tay nữ nhân vẫn là điều không nên, nhất là với con em quý tộc thì càng phải giữ lễ nghi.
Mộc Phương Nhan thấy Tống Đạo Tuyển mặt mày bình thản, tựa như vừa rồi chỉ là hành động vô tình, nàng liền nghĩ chắc bản thân đa nghi, bèn mỉm cười, không nhắc lại nữa mà chỉ cầm ấm trà lên, rót cho hắn một chén nhỏ.
Trà này ngoài lá trà ra thì không thêm gì khác.
Nước trà vàng óng, hương vị hoàn toàn khác với loại trà thường ngày Tống Đạo Tuyển vẫn uống. Không có hồ tiêu, muối hay những loại gia vị linh tinh mà hắn thích, cũng chẳng thêm hương liệu nào cả. Hắn hơi kinh ngạc, ngửi thử, lại phát hiện hương trà thuần khiết, càng thêm đậm đà.
Hắn cầm lên nhấp một ngụm, không kìm được cảm thán: “Mộc nương tử pha trà thật độc đáo, vị ngọt thanh, hoàn toàn khác với trà ta từng uống. Không biết đây là phương pháp gì vậy?”
Mộc Phương Nhan nhàn nhạt đáp: “Không có gì đặc biệt, chỉ là cách pha trà của đạo nhân trên núi, thích uống thanh đạm nên ta học theo. Ở đây ta còn chuẩn bị sẵn ít bánh trà, ŧıểυ vương gia nếu thích thì lúc về mang hai bánh đi, chỉ cần đun nước sôi, thả vào là được, không cần nấu cầu kỳ.”
Đôi mắt Tống Đạo Tuyển sáng rực, lập tức nhìn ra cơ hội kinh doanh, nhưng hắn không vội nói ra, mà chuyển chủ đề: “Hôm nay ta tới tìm nương tử, thật ra có chuyện muốn nhờ, mong nương tử đừng từ chối.”
Mộc Phương Nhan nghe hắn nói vậy, cảm giác như bản thân không thể cự tuyệt, bèn hỏi: “Không biết ŧıểυ vương gia muốn nhờ chuyện gì? Nếu trong khả năng của ta, tự nhiên sẽ hết sức giúp đỡ. Nếu không thể, xin ŧıểυ vương gia cũng đừng làm khó ta.”
Tống Đạo Tuyển thấy nàng cảnh giác như vậy, cũng không sốt ruột, chỉ kể lại những gì mình điều tra được.
Nói xong, hắn thở dài: “Ta cũng chỉ là kẻ gặp tai bay vạ gió thôi, nữ quỷ kia chẳng đi tìm Đới Tư Di gây chuyện, lại cứ nhằm vào ta. Ta chỉ sợ nàng giống như Hàn thị, oán khí chưa tan, sẽ tiếp tục hại người khác. Mong nương tử ra tay, giúp ta trừ sạch, để ta khỏi phải lo lắng về sau.”
Mộc Phương Nhan nghe xong, bật cười khẽ, lắc đầu: “Công tử cho rằng Hàn thị còn có thể tiếp tục hại người khác sao?”
Tống Đạo Tuyển hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải? Ngoài kia đều đồn rằng Hàn thị hóa thành lệ quỷ, lang thang nhân gian, không biết còn muốn hại bao nhiêu người vô tội. Ta nghe nói trong thành Trường An, nhà quyền quý đều mời đạo sĩ tới vẽ bùa chú, sợ nữ quỷ xâm nhập nhà mình, hại đến tính mạng.”
Nào chỉ có thế, bất cứ đạo quán hay chùa miếu nào có chút danh tiếng, đều có người đến xin phù chú đuổi quỷ.
Còn hiệu quả hay không thì chưa biết, nhưng đám đạo sĩ, tăng nhân trong miếu lại kiếm được không ít bạc.
Mộc Phương Nhan không ngờ chuyện lại phát triển thành thế, không nhịn được cười: “ŧıểυ vương gia lo xa quá rồi. Hàn thị trong lòng có oán hận, nhưng cũng chỉ nhằm vào bà mẫu và trượng phu nàng, hai người đó đều đã chết, Hàn thị cũng không còn lý do lưu lại dương gian, tự nhiên sẽ đi đầu thai. Mọi người hoang mang như vậy thật sự không cần thiết.”
Tống Đạo Tuyển vẫn bán tín bán nghi: “Nếu người chết đều có thể hóa thành quỷ, Hàn thị với bà mẫu, trượng phu nàng đều thành quỷ, chẳng phải sẽ đánh nhau tiếp sao?”
Nếu mỗi người chết đều thành quỷ, vậy tại sao hắn chưa từng gặp quỷ bao giờ? Nhà lao chết bao nhiêu người, đao phủ, ngục tốt chẳng phải sớm bị quỷ báo thù hại chết hết rồi?
Mộc Phương Nhan nghe vậy, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: “Ta trước kia cũng nghĩ giống ŧıểυ vương gia, nhưng sau khi học đạo trên núi mới biết, muốn thành ác quỷ phải đủ ba điều kiện.”
“Hả? Ba điều kiện gì?”
“Thứ nhất, phải chết vào giờ đại hung. Nếu chết lúc dương khí yếu nhất, quanh thân oán khí rất khó tiêu tan. Vì thế triều đình chém phạm nhân đều chọn buổi trưa, khi dương khí mạnh nhất, dù phạm nhân có oán niệm cũng bị dương khí trấn áp, không thể thành ác quỷ.
Thứ hai, phải chết cực kỳ oan khuất, trong lòng đầy hận ý, ôm chấp niệm báo thù. Nếu không có chấp niệm này, khi chết hồn phách sẽ bị địa phủ thu đi, chỉ còn chút oán khí tàn lưu nhân gian.
Thứ ba, phải chịu được thống khổ cực hạn. Sau khi chết muốn thành quỷ, không chỉ cần có oán khí, mà còn phải chịu lạnh lẽo như ở nơi băng tuyết, thân thể trần trụi, vô cùng thống khổ. Không đi địa phủ thì không được hưởng hương khói của thân nhân, sẽ đói khát không chịu nổi. Nếu không chịu nổi khổ, cũng không thành được lệ quỷ.”
Tống Đạo Tuyển nghe xong bừng tỉnh: “Vậy ba điều kiện này thiếu một cũng không được?”
Mộc Phương Nhan gật đầu: “Người chết rồi không thể cứ ở lại dương gian, nếu không dương khí sẽ làm hồn phách bị thương tổn. Chỉ khi oán niệm cực lớn, lại chết vào giờ tụ hội oán khí, mới có thể lưu lại. Hàn thị chết oan, đủ cả ba điều kiện, lại bị họ Lý trấn áp dưới giếng nước âm hàn, càng khiến hồn phách dễ thành hình. Nàng ôm hận nhiều năm, bây giờ đại thù đã báo, tâm nguyện đã xong, tự nhiên sẽ đi đầu thai luân hồi.
Còn ngươi lo Lý gia thành quỷ, sẽ đối đầu với nàng sao?”
Nàng bật cười: “Mẫu tử hai người kia dù lúc sống có hung ác, chết rồi cũng chỉ là tân quỷ, sao đấu lại con dâu đã thành lệ quỷ lâu năm. Đến địa phủ, oán nghiệt ấy để Diêm Vương gia quản, chúng ta không cần bận tâm.”
Quả thật là nghề nào cũng có cái khó riêng, Tống Đạo Tuyển chưa từng nghĩ việc quỷ quái lại có cách giải thích như vậy.
Hắn nhân cơ hội hỏi: “Vậy chuyện của Diệp Vân Chi giải thích thế nào?”
Thị vệ giết Diệp Vân Chi đã bị chém đầu, không biết luân hồi ra sao, sao hồn phách nàng còn tàn lưu ở dương gian, lại còn hại người vô tội?
Mộc Phương Nhan thở dài: “Diệp nương tử này lại khác Hàn thị.”
“Khác chỗ nào?”
“Hàn thị chỉ hận bà mẫu và trượng phu, bị họ hành hạ cả đời, chết thảm rồi còn mang tiếng xấu. Nhưng Diệp Vân Chi thì khác, nàng ta oán hận là toàn bộ nam nhân thiên hạ, bất cứ ai từng làm nhục, làm tổn thương nàng, nàng đều hận. Đới nương tử chặt cây đào, coi như giúp nàng giải thoát, nên nàng không hận Đới nương tử. Ngược lại là ngươi…”
“Ta làm sao?” Tống Đạo Tuyển thấy nàng cười quái dị, không khỏi nghi hoặc.
Mộc Phương Nhan đáp: “Thật ra ŧıểυ vương gia sinh ra quá đẹp, ta nghĩ Diệp Vân Chi cũng là người mê sắc. ŧıểυ vương gia là rồng phượng giữa nhân gian, nàng ta vừa nhìn thấy ngươi đã động lòng, muốn ngươi mãi mãi ở bên nàng. Nhưng ngươi lại tỉnh lại, nàng liền cho là ngươi bạc tình, phụ lòng nàng, nên mới muốn lấy mạng ngươi.”
Tống Đạo Tuyển nghe xong, biết nàng nói nửa đùa nửa thật, không khỏi bị trêu chọc.
Hắn cong môi, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn Mộc Phương Nhan: “Vậy nương tử cảm thấy, ta có xinh đẹp không?”
Mộc Phương Nhan bị hắn hỏi bất ngờ, vừa nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt câu hồn ấy, tim nàng không khỏi đập nhanh, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.