Hắn quấn áo choàng tắm đi xuống lầu, người giúp việc đẩy bánh kem tới: “Thiếu gia, bánh kem đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Geum Ryul liếc nhìn, cũng không thua kém cái của em trai hắn.
Phần cốt bánh bông lan xốp mềm được phủ một lớp kem trắng, bên trên điểm xuyết vài bông hoa tươi.
Hắn ra lệnh: “Tắt đèn đi, mang nến và bật lửa đến đây.”
Người giúp việc làm theo, đèn chùm pha lê lộng lẫy vừa tắt, biệt thự chìm vào bóng tối.
Geum Ryul cụp mắt xuống, cắm nến, dùng bật lửa thắp nến lên, ngọn lửa nhảy múa trên đỉnh nến, ánh sáng ấm áp lan tỏa trên bề mặt bánh kem, cũng chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, vẻ mặt trái lại yên tĩnh ôn hòa, chỉ là phảng phất nỗi u uất không tên.
Hắn nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau chắp trước ngực, cầu nguyện.
Người ta nói điều ước nói ra sẽ không linh nghiệm, nhưng hắn lại cố tình nói ra, giọng điệu lạnh nhạt, chân thành đến mức có chút âm u rợn người: “Chết đi, tất cả chúng mày chết đi.”
“Những kẻ không yêu tao chết hết đi.”
“Những kẻ có sinh nhật hôm nay cũng chết hết đi.”
Hắn nhẹ nhàng ước nguyện, lại thốt ra những lời độc địa nhất, nhưng trớ trêu thay, ánh nến ấm áp chiếu lên khuôn mặt chính trực của hắn, khiến hắn trông thánh thiện như một vị thần.
Người giúp việc đứng bên cạnh nghe, cánh tay lặng lẽ nổi lên một lớp da gà, không dám ngẩng đầu.
Geum Ryul còn chia bánh kem cho họ ăn.
Nghe hắn ước nguyện xong, ai dám ăn chứ, nói không chừng ăn bánh của hắn cũng phải chết theo.
Những người giúp việc chỉ đành căng da đầu nhận lấy: “Cảm ơn thiếu gia.”
Geum Ryul không ăn kem, dùng nĩa xiên một miếng thịt đào, đưa vào miệng, đào đúng là ngon thật.
Chỉ ăn một miếng, hắn liền bỏ dở bánh kem rồi quay về phòng.
…
Hôm sau, chuông báo thức của Bae Gawon cứ reo mãi, cô tắt đi.
Hệ thống gọi cô dậy: [Ký chủ, còn không dậy nữa là không kịp xe đâu.]
Bae Gawon khó khăn lắm mới dậy được, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, vừa ngủ dậy cũng đẹp đến nao lòng, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh hơi rối, ngược lại còn toát lên vài phần sinh động.
Có đứa trẻ đến gõ cửa, nghe giọng là Chucheon.
“Chị Gawon, chị dậy chưa ạ? Đến giờ dậy rồi, viện trưởng bảo em đến gọi chị dậy, nói là hôm nay chị phải đi xe sớm.”
Bae Gawon quấn chăn đáp: “Dậy rồi, yên tâm đi, em đi ăn cơm trước đi, không cần lo cho chị đâu.”
Chucheon: “Chị Gawon, lát nữa em mang bữa sáng cho chị, chị đợi em nhé.”
Bae Gawon mặt dày mày dạn: “Ừ, cảm ơn em nha.”
Hệ thống thầm nghĩ: [Chỉ có loại người như ký chủ mới có thể thản nhiên để trẻ con phục vụ mình như vậy.]
Quần áo mặc hôm nay, Bae Gawon đã chọn từ sớm, là bộ đẹp nhất trong số quần áo của cô, có lẽ là do người hảo tâm mới quyên góp gần đây, một chiếc váy màu xanh bạc hà, váy dài quá đầu gối một chút, gấu váy có thêu hoa nhỏ.
Cô mặc vào trông như đóa hoa loa kèn xanh giữa mùa xuân, sắc xanh nồng đậm, căng tràn sức sống.
Làn da trắng nõn, tóc buộc nửa đầu, trong sáng dịu dàng.
Toàn bộ hành lý của cô chỉ có một chiếc ba lô nhỏ.
Thu dọn xong, Chucheon mang bữa sáng tới, khuôn mặt tròn trịa luôn tươi cười, rất đáng yêu.
“Chị Gawon, cho chị này, vì hôm nay chị đi nên nhà ăn đặc biệt làm cơm cuộn rong biển đó.”
Khóe mắt Bae Gawon giật giật, cô nhận lấy, một cuộn cơm rong biển nguyên cây được bọc trong giấy bạc, chưa cắt.
Cô cười gượng một tiếng: “Ôi có tâm quá, cảm ơn nhé.”
Bae Gawon đói rồi nên đành phải ăn.
Chucheon đột nhiên rưng rưng nước mắt: “Chị Gawon, chị có quay lại không ạ? Em không nỡ xa chị.”
Bae Gawon xoa đầu cô bé: “Có chứ.”
Có mới là lạ.
Chucheon nghe cô nói vậy liền nín khóc mỉm cười, sự chú ý của trẻ con thay đổi rất nhanh, giây tiếp theo cô bé đã nói sang chuyện khác.
“Hôm nay có một anh trai rất đẹp đến viện bảo trợ, viện trưởng đang tiếp đãi anh ấy đó, hình như anh ấy rất giàu, sau lưng còn có vệ sĩ nữa, hơi đáng sợ ạ.”
Bae Gawon không hứng thú, nhai cơm cuộn rong biển: “Ừm.”
Cũng khá ngon.
Con gái nhà giàu ăn uống đều nhai kỹ nuốt chậm, một cuộn rong biển, cô ăn mất nửa tiếng đồng hồ, nếu không phải hệ thống hối thúc, có lẽ còn cần thêm một lúc nữa.
Bae Gawon ăn xong, dùng khăn giấy lau miệng, đeo ba lô lên, xoa đầu Chucheon: “Chị chuẩn bị đi đây.”
Chucheon không nỡ, mếu máo gật đầu, trông như sắp khóc vậy.
Bae Gawon không ngờ lại có nhiều đứa trẻ tiễn mình như vậy, hiện tại những đứa trẻ lớn bằng cô trong viện bảo trợ Roka không có nhiều mấy, toàn là đám nhóc tì.
Chúng vây quanh chân cô khóc thút thít.
“Chị Gawon, em không nỡ xa chị.”
“Hu hu hu, đừng đi mà.”
“Chị Gawon, Seoul cách đây bao xa ạ? Khi nào chị quay lại?”
Bae Gawon dở khóc dở cười, lặng lẽ kéo gấu váy của mình ra khỏi một bàn tay đen nhẻm, cô chỉ có mỗi chiếc váy này còn coi được, bẩn rồi thì biết làm sao.
Cô lần lượt xoa đầu từng đứa trẻ, cười dịu dàng dỗ dành, giọng nói mềm mại, rất dịu dàng: “Đừng khóc nữa, ngoan, chị sẽ về thăm các em, chị cũng không nỡ xa các em mà.”