Nữ Sinh Nghèo Ngây Thơ Đang Tải Lại File [Học Viện Quý Tộc]

Chương 9: Trả thù

Trước Sau

break

Trẻ con một đứa khóc là lây sang hai đứa, nhất thời không dỗ được, Bae Gawon nhớ đến gói kẹo vị lạ mua hôm qua, cô lấy ra từ trong túi, chia cho chúng.

“Ăn kẹo đi, đừng khóc nữa nhé, ngoan.”

Cách đó không xa, viện trưởng đang cùng Geum Ryul thị sát cơ sở vật chất của viện bảo trợ, vừa hay đi đến đây.

Geum Ryul dừng bước, hắn nhận ra Bae Gawon rồi.

Choe Silmang cũng nhận ra: “A, là cô gái hôm qua.”

Viện trưởng hỏi: “Choe Silmang, anh quen Gawon à?”

Ông ta giải thích: “Hôm qua tình cờ gặp, cô ấy đã giúp tôi một việc. Hóa ra cô ấy tên là Gawon à, cô bé này xinh đẹp, lại còn tốt bụng nữa.”

Viện trưởng nhìn về phía Bae Gawon đang bị đám trẻ con vây quanh ở đằng xa, mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào: “Vâng, con bé Gawon này rất hiểu chuyện.”

“Tính nó tốt, dịu dàng lại lương thiện, bọn trẻ trong viện bảo trợ đều quý nó, nó chuyển đến học viện Sligao ở Seoul rồi, hôm nay phải đi xe đến Seoul, bọn trẻ không nỡ nên đang tiễn nó đấy.”

Ánh mắt Geum Ryul vẫn luôn dõi theo Bae Gawon, ánh mắt sâu thẳm, cùng là rời đi, tại sao lúc hắn rời Seoul lại không một ai quan tâm, không một người tiễn đưa.

Quan hệ của cô tốt đến vậy sao, nhiều đứa trẻ vây quanh cô, vì cô mà rơi lệ, không nỡ xa cô.

Geum Ryul nhìn chằm chằm cô, nhìn xem cô có gì đặc biệt, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mắt hạnh long lanh, cánh tay rất thon, chân rất dài. Ngoài việc đặc biệt xinh đẹp, cười lên đặc biệt trong sáng dịu dàng, những thứ khác hình như cũng không có gì.

Đám trẻ con vây quanh cô, không cho cô đi, khóc lóc ríu rít, rất ồn ào.

Geum Ryul cảm thấy cảnh tượng này vừa chói mắt vừa chói tai. Hắn ghét nhất những nơi náo nhiệt, bởi vì trước giờ hắn chưa từng là nhân vật chính, thậm chí còn trở nên vô hình, ở nhà, những cảnh tượng náo nhiệt luôn là cảnh cha công nhận năng lực của anh trai, vỗ vai anh ta cười sảng khoái, mẹ ôm em trai, cưng chiều khoe với người khác rằng nó học mọi thứ rất nhanh, rất lanh lợi.

Chỉ có hắn lặng lẽ ngồi giữa ghế sofa, giống như một người vô hình, xung quanh càng ồn ào, hắn càng cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại.

Geum Ryul vẫn luôn nhìn Bae Gawon, lâu đến mức Bae Gawon cũng nhận ra ánh mắt của hắn, cô ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau.

Rõ ràng cô đã nhận ra hắn, nhưng lại không thèm để ý, dời tầm mắt sang viện trưởng bên cạnh hắn, cười rồi vẫy tay với viện trưởng, sau đó cúi đầu chào.

Rồi đeo ba lô, xoay người rời đi.

Geum Ryul nghe thấy viện trưởng đứng bên cạnh cảm khái: “Mong cho con bé Gawon này đến Seoul rồi mọi việc đều thuận lợi.”

Bae Gawon đi rồi, bọn trẻ nhìn thấy viện trưởng đều khóc hu hu chạy tới tìm kiếm sự an ủi, viện trưởng dở khóc dở cười, dỗ chúng rời đi: “Bây giờ bác có khách quan trọng cần tiếp đãi, các con ngoan nhé, tự đi chơi đi.”

Đám trẻ con ngoan ngoãn rời đi, Chucheon không đi, duỗi bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Geum Ryul rồi xòe ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo: “Anh ơi, cái này tặng anh.”

Choe Silmang định ngăn lại, ông ta sợ Geum Ryul nổi giận, dọa sợ đứa bé.

Geum Ryul liếc nhìn máy quay phim, không nổi giận, cầm lấy viên kẹo.

Chucheon thấy hắn nhận rồi thì chạy đi.

Geum Ryul bóc vỏ kẹo, cho kẹo vào miệng, chưa đầy hai giây đã nhíu chặt mày, sắc mặt hơi lạnh đi.

Bae Gawon đã đi rất xa rồi, hệ thống hỏi: [Ký chủ, viên kẹo cô bảo Chucheon đưa cho hắn là vị gì vậy?]

Bae Gawon cười xấu xa: “Vị nước rửa chén.”

“Ai bảo hắn cứ âm u nhìn tôi chằm chằm như nam quỷ vậy, hắn làm tôi thấy ghê tởm, tôi cũng làm hắn ghê tởm lại.”

...

Việc đầu tiên Bae Gawon làm khi đến Seoul là đi đến cửa hàng đồ hiệu second hand để thuê quần áo.

Cửa hàng bài trí lộng lẫy, phong cách trang trí và phục vụ không thua kém gì các cửa hàng xa xỉ lớn, có đủ các loại quần áo may sẵn, túi xách, giày dép của các thương hiệu xa xỉ, kiểu dáng rất đầy đủ.

Nhân viên phục vụ cũng rất tốt, không hề tỏ thái độ khinh thường hay ngấm ngầm liếc xéo, nói năng nhỏ nhẹ, rất nhiệt tình.

“Thưa cô, đồ Chanel bên này và cả quần áo may sẵn, giày dép của Miu Miu bên này đều rất hợp với khí chất và tuổi của cô đó ạ, cô muốn trông trang trọng hơn một chút hay là trẻ trung hơn một chút? Cô có thể cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô gợi ý.”

Bae Gawon đương nhiên chọn Chanel, quần áo phong cách Chanel là lựa chọn không thể tốt hơn để giả làm tiểu thư nhà giàu.

Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua một bộ váy, ánh mắt dừng lại trên đó, màu xanh sữa, cổ áo có một vòng ngọc trai, thiết kế tinh xảo.

“Tôi thử bộ này.”

Nhân viên mỉm cười lấy quần áo xuống: “Vâng, mời cô đi theo tôi, phòng thử đồ ở bên này.”

Bae Gawon vào thay đồ, quần áo hàng hiệu nổi bật ở đường cắt may và chất liệu, mặc vào ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong, giống như bầu trời buổi sớm mai mờ ảo sương khói, trong sáng dịu dàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc