Nữ Sinh Nghèo Ngây Thơ Đang Tải Lại File [Học Viện Quý Tộc]

Chương 7: Sinh nhật

Trước Sau

break

Geum Ryul là cháu trai thứ của lão chủ tịch tập đoàn tài chính Agang.

Người ta thường nói đứa con ở giữa ít được yêu thương nhất, mà đúng là như vậy, gia đình tài phiệt cũng không ngoại lệ.

Geum Ryul có một người anh cả xuất sắc từ nhỏ được nuôi dạy để trở thành người thừa kế, và một cậu em út nhỏ tuổi lanh lợi đáng yêu. Cha thiên vị anh cả, mẹ nuông chiều em út, chỉ có hắn kẹt ở giữa không trên không dưới, không ai dạy dỗ không ai quan tâm, thành ra tính tình ngang ngược tùy tiện.

Xảy ra chuyện, cũng chỉ có lão chủ tịch đứng ra giải quyết hậu quả cho hắn. Gần đây Agang bị viện kiểm sát Seoul để ý sát sao, đúng lúc Geum Ryul đua xe ban đêm, lao ra khỏi rào chắn rồi đâm vào cột đèn bên đường. Người qua đường hiếu kỳ quá đông, người quay video cũng nhiều, gây ra chuyện khá lớn.

Vì chuyện này của hắn mà còn dấy lên tin đồn cháu trưởng tập đoàn Agang đổi quốc tịch để trốn nghĩa vụ quân sự. Chủ tịch hội đồng quản trị vừa giận vừa thất vọng với Geum Ryul, sợ hắn liên lụy đến người thừa kế mà mình dày công bồi dưỡng, vội vàng đày Geum Ryul đến Ulsan, bắt hắn ở đây tự kiểm điểm.

Geum Ryul lòng đầy u uất, cha mẹ lúc nào cũng thiên vị như vậy, thậm chí ngày hắn rời Seoul cũng không một ai đi tiễn. Sau khi đến Ulsan cũng không có gì thay đổi, ngược lại càng thêm phóng túng tệ hại, say xỉn đua xe, làm càn làm bậy.

Chỉ có lão chủ tịch còn quan tâm đến tình hình của hắn, cử thuộc hạ thân tín Choe Silmang đến trông coi hắn, bắt hắn làm việc từ thiện ở Ulsan, thay đổi hình ảnh của mình, khi nào sửa đổi tốt rồi mới cho phép hắn trở về Seoul.

Hôm nay tâm trạng Geum Ryul rất tệ, nên mới uống say đến mức này.

Hôm nay là sinh nhật em trai, hắn nhìn thấy mạng xã hội mẹ đăng ảnh chụp chung, cả gia đình bốn người, hòa thuận ấm áp, thiếu hắn cũng không thấy trống vắng, gia đình này có hắn hay không cũng vậy.

Choe Silmang nhét Geum Ryul vào ghế phụ xong, bảo tài xế đưa thiếu gia về trước, còn mình thì tự bắt taxi, dù sao hàng ghế sau cũng bẩn không ngồi được.

Đầu Geum Ryul đau nhức, ánh mắt u ám, mặt thì dính nhớp nháp, bị mùi đào bao quanh. Hắn đang nghĩ… cái bánh kem của em trai có vị gì nhỉ?

Hắn đưa tay lên day trán.

Chiếc xe sang trọng chạy dọc theo con dốc lên trên, đến biệt thự độc lập phía trên viện bảo trợ Roka.

Đây chính là nơi Geum Ryul ở.

Sắc mặt Geum Ryul không tốt, vì uống quá nhiều rượu nên mắt đỏ ngầu, trông càng thêm u ám lạnh lẽo. Hắn đi tắm, dặn người giúp việc chuẩn bị một chiếc bánh kem, hắn tắm xong ra phải nhìn thấy.

Người giúp việc hỏi: "Thưa thiếu gia, ngài muốn vị gì ạ?"

Geum Ryul không có vị nào đặc biệt muốn ăn, chỉ là nhìn thấy em trai có, hạnh phúc như vậy, hắn ghen tị trong bóng tối. Trong mũi vẫn còn vương vấn mùi đào trắng, hắn buột miệng trả lời: "Vị đào đi, một lớp nhân là thịt đào, một lớp là kem."

Yêu cầu này rất rõ ràng, với người giúp việc đó là chuyện tốt nhất, sợ nhất là thiếu gia nói tùy tiện, tâm ý của hắn rất khó đoán, tính tình thất thường.

Người giúp việc kính cẩn đáp: “Vâng ạ.”

Geum Ryul đi vào phòng tắm, Choe Silmang đến muộn hơn một chút, đi thẳng tới phòng của hắn, đứng bên ngoài cửa phòng tắm nói chuyện.

“Ryul thiếu gia, ngày mai cậu cần đến viện bảo trợ Roka thị sát, lão chủ tịch yêu cầu cậu làm việc từ thiện, bắt đầu từ một tổ chức từ thiện mang tính công ích như viện bảo trợ Roka là phù hợp nhất, hơn nữa viện bảo trợ này do Agang tài trợ, viện trưởng rất hoan nghênh cậu đến.”

“Tôi đã sắp xếp cả rồi, ngày mai cậu chỉ cần đến đó chơi xếp hình khối, cắt giấy với bọn trẻ là được, để nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho cậu, còn tôi sẽ phụ trách việc để truyền thông bên Ulsan đưa tin quảng bá.”

Trong phòng tắm, giữa tiếng nước chảy ào ào vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Không đi, thích thì tự mình đi đi.”

“Chỉ có người lương thiện mới đáng sống sao, trước giờ tôi vẫn xấu xa như vậy, trước đây không ai dạy dỗ tôi, bây giờ đột nhiên bắt tôi giả làm người tốt à, vô vị hết sức.”

Choe Silmang chỉ nói: “Đây là lệnh của lão chủ tịch, Ryul thiếu gia, tôi biết cậu là người không muốn làm lão chủ tịch buồn lòng nhất.”

Ông ta quả thực đã nắm được điểm yếu của Geum Ryul, cha không đoái hoài, mẹ không yêu thương, chỉ còn ông nội có vài phần quan tâm đến hắn, nếu lại làm ông nội buồn lòng, e rằng hắn thật sự phải ở lại cái nơi nhỏ bé Ulsan này cả đời.

Sắc mặt Geum Ryul khó coi, đuôi tóc đen nhánh không ngừng nhỏ nước.

“Nói xong thì cút đi.”

Choe Silmang biết hắn đã đồng ý rồi, bèn ôn tồn dặn dò: “Sáng mai tám giờ xuất phát, Ryul thiếu gia tối nay nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

Geum Ryul nằm trong bồn tắm, cầm lấy ly rượu vang đỏ ném vào cửa, vết rượu đỏ sẫm loang ra, Choe Silmang lặng lẽ rời đi, dặn dò người giúp việc: “Thiếu gia say rượu nên không thể ngâm bồn quá lâu, chú ý một chút.”

Người giúp việc: “Vâng ạ.”

Choe Silmang rõ ràng lo xa quá rồi, ông ta vừa đi không bao lâu, Geum Ryul đã quấn áo choàng tắm bước ra khỏi bồn, say rượu mà ngâm bồn đầu óc choáng váng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc