Không biết còn tưởng là đồ ăn thừa của ai đó mang lên.
Cô chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ lấy chai Yakult được phát, cắm ống hút vừa đi vừa uống.
Cô muốn ra ngoài kiếm gì đó ăn, tiện thể mua chút đồ, quần áo, túi xách hàng hiệu có thể đợi đến Seoul rồi tính sau, nhưng cái bàn chải đánh răng xòe lông, sữa rửa mặt và đồ dưỡng da rẻ tiền kia thì cô không muốn dùng thêm một lần nào nữa.
Hôm qua mới xuyên sách đến, chỉ đành phải dùng tạm bợ.
Hôm nay sẽ không dùng nữa.
Ulsan gần biển, chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối khá lớn, Bae Gawon ra khỏi viện bảo trợ, đi xuống con dốc dẫn ra đường phố bên dưới, trời vẫn còn hơi se lạnh.
Cô kéo mũ áo thể thao lên, khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ bị che đi một phần, trông mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy những lọn tóc đen mềm mại và đôi môi hồng phấn căng mọng, tăng thêm vài phần bí ẩn, khơi gợi sự tò mò.
Ulsan tuy không sầm uất bằng Seoul, nhưng vẫn có quầy mỹ phẩm hàng hiệu. Bae Gawon đi thẳng đến quầy Chanel, mua trọn một bộ dưỡng da, một lô mỹ phẩm, còn chọn thêm một chai nước hoa. Hương thơm chính là thước đo phẩm vị, tiểu thư con nhà giàu sao có thể thiếu đi mùi hương trên người được chứ.
Vì mua khá nhiều, nhân viên bán hàng còn trang điểm miễn phí cho cô.
Lớp trang điểm hồng hào, sạch sẽ, trong veo, đương nhiên không thể thiếu hiệu ứng da căng bóng. Làn da trắng nõn, sáng bóng, dịu dàng và thuần khiết.
Bae Gawon rất thích cảm giác tiêu tiền và được người khác phục vụ thế này.
Mua xong cô liền đi về, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô vào mua bàn chải đánh răng thì bất ngờ nhìn thấy có bán kẹo vị lạ, mùi vị nào cũng rất độc đáo.
Có vị đào thối, vị mù tạt, vị kem đánh răng, vị gan…
Bae Gawon nhíu mày đọc xong phần giới thiệu mùi vị rồi mang đi thanh toán, cô mua chỉ vì tò mò và thấy vui.
Thực ra ngay khi cô bước vào, nhân viên làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đã chú ý đến cô. Dáng người đẹp không thể che giấu ngay cả khi mặc đồ thể thao, khi cô đi từ quầy ngang qua cậu ta mùi hương thoang thoảng trên người len vào mũi, mái tóc mềm mượt như lụa, làn da trắng như tuyết thấp thoáng dưới vành mũ, tất cả đều cho thấy cô là một mỹ nhân.
Nhân viên làm thêm tò mò không biết cô trông thế nào, lúc cầm máy quét mã vạch quét sản phẩm, cậu ta lén nhìn Bae Gawon một cái, lập tức nín thở, đẹp hơn cả tưởng tượng của cậu, mặt cậu đỏ bừng, đến cả đầu ngón tay cầm máy quét mã vạch cũng thoáng ửng hồng vì ngượng ngùng.
Chàng trai trông rất thanh tú, nhưng tiêu chuẩn của Bae Gawon là không nhìn đàn ông nghèo. Cô xách túi định đi, chàng trai nhỏ giọng gọi cô lại: "Tiêu đủ mười ngàn won sẽ được tặng kem."
Không phải tặng, là cậu ta tự bỏ tiền túi ra tặng cô.
Bae Gawon thầm chế nhạo trong lòng, đàn ông nghèo vẫn là đàn ông nghèo, một cây kem rẻ tiền mà cũng muốn lấy lòng cô, nhưng miệng lại rất thành thật, cô quay đầu hỏi: "Vị gì?"
Nhân viên làm thêm chạm phải ánh mắt cô, khuôn mặt điển trai thư sinh đỏ bừng, theo phản xạ trả lời: "Vị đào trắng."
Đây là phản ứng đầu tiên của cậu khi nhìn thấy cô, trông cô giống như quả đào mật, làn da trắng nõn mịn màng, phớt hồng.
Bae Gawon chìa tay: "Được, đưa tôi đi."
Nhân viên làm thêm vội vàng làm kem cho cô, không phải kem túi mà là kem ốc quế.
Bae Gawon thấy là kem ốc quế thì càng vui hơn, cười nhận lấy rồi đi.
Cô đeo hết túi lên cánh tay trái, tay phải cầm kem ốc quế, vừa đi vừa ăn, nhân lúc còn ở Ulsan không quen biết ai, tha hồ buông thả bản thân, ăn chút đồ rẻ tiền.
Đến Seoul phải giả làm tiểu thư nhà giàu, chắc chắn không thể tùy tiện như vậy được nữa.
Lúc về phải lên dốc, Bae Gawon leo mệt muốn chết, may mà bên cạnh là biển, cảnh rất đẹp, đèn đường chiếu xuống, sóng nước lấp lánh.
Khu này ít người, cuối con dốc là viện bảo trợ Roka, đi lên nữa là một biệt thự sang trọng, đèn đuốc sáng trưng.
Bae Gawon liếm kem ốc quế, một chiếc xe chạy ngang qua bên cạnh, cô không để ý, không coi ra gì. Nhưng giây tiếp theo, chiếc xe đột ngột phanh gấp, tiếng ma sát lốp xe chói tai vang lên.
Cô đưa mắt nhìn sang, đầu lưỡi không quên liếm đi lớp kem vị đào trắng.
Với kinh nghiệm nhiều năm giả làm tiểu thư danh giá, cô liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe này rất đắt tiền, chứng tỏ người trong xe không giàu thì cũng sang.
Đang xem náo nhiệt, cửa xe mở ra, tài xế và người ngồi ghế phụ đều xuống xe. Tài xế đeo bộ đàm không dây, dáng người cao lớn. Người xuống ghế phụ không còn trẻ, khoảng năm mươi tuổi, mặc vest đi giày da, đeo kính, khí chất nho nhã, tuy tóc mai đã bạc nhưng trông rất có tinh thần, chỉ là thần thái có phần cẩn trọng quá mức.
Hai người vội vàng mở cửa sau xe, Bae Gawon tiến lại gần một chút, nhìn rõ người ngồi ở hàng ghế sau, cũng không hẳn là ngồi, mà là ngả người xiêu vẹo, nhắm mắt, mặc áo hoodie đen, tóc kiểu Mỹ cắt ngắn, da rất trắng, sống mũi cao thẳng. Ánh sáng mờ ảo như vậy, khoảng cách cũng không gần, Bae Gawon liếc qua vẫn có thể nhìn rõ sống mũi cao thẳng của hắn.