Nữ Sinh Nghèo Ngây Thơ Đang Tải Lại File [Học Viện Quý Tộc]

Chương 4: Mua sắm

Trước Sau

break

"Gawon, con tìm ta có chuyện gì?"

Bae Gawon cười dịu dàng, trông rất ngoan ngoãn: "Dạ thưa viện trưởng, con muốn lên đường đến Seoul sớm một chút, tranh thủ làm quen với môi trường trước khi nhập học. Viện trưởng cũng biết đấy ạ, con chưa bao giờ rời khỏi Ulsan, con sợ đến đó sẽ không quen."

Viện trưởng hơi suy nghĩ: "Cũng được, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa là con nhập học rồi, đi Seoul sớm một chút rồi xem xét, làm quen cũng tốt."

"Con định khi nào đi?"

Bae Gawon: "Ngày mai ạ."

Viện trưởng nói “Được”, rồi cầm lấy chiếc túi tote bên cạnh, lục tìm ví tiền bên trong, rút ra một xấp tiền mặt đưa cho Bae Gawon, giọng dịu dàng: "Seoul chi tiêu đắt đỏ, học bổng Sligao cấp cho con có hạn, con lại phải mua đồng phục, còn phải để dành tiền sinh hoạt nữa, đây là tiền riêng ta cho con, con cầm lấy đi Gawon."

Theo lẽ thường, một đứa trẻ lớn lên từ viện bảo trợ hẳn sẽ rất nhạy cảm, lương thiện, không thích làm phiền người khác, nghe viện trưởng nói vậy chắc chắn sẽ từ chối, rồi cảm động nói: "Con cảm ơn tấm lòng của viện trưởng, nhưng con không cần đâu ạ, con đủ tiền tiêu rồi."

Nhưng trớ trêu thay, người đang đứng trước mặt viện trưởng lại là Bae Gawon, kẻ thấy tiền là mắt sáng rỡ. Cô tươi cười thản nhiên nhận lấy, đôi mắt trong veo, cười lên càng thêm rạng rỡ: "Con cảm ơn viện trưởng, con đang lo không đủ tiền đây ạ. Viện trưởng tốt với con quá, con sẽ mãi mãi ghi nhớ lòng tốt của người, sau này nhất định con sẽ báo đáp ạ."

Ruồi muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt mà, biết đâu lại đủ để cô mua một chiếc kẹp tóc Miu Miu, giúp tiến độ giả làm tiểu thư nhà giàu của cô tăng thêm 1 điểm.

Miệng ngọt, biết "vẽ bánh" là bài học bắt buộc của mỗi kẻ phù phiếm ham vật chất.

Quả nhiên viện trưởng được dỗ dành đến nở nụ cười: "Ta không mong các con báo đáp, chỉ cần các con trưởng thành thành người lương thiện, chính trực là tốt rồi."

Bae Gawon thực ra không mấy tin trên đời sẽ có người hoàn toàn vô tư, không cầu báo đáp, có lẽ có, nhưng chắc chắn không phải là cô. Bất cứ việc gì cô làm cũng đều mong có hồi đáp, tốt nhất là cho cô tiền.

Khóe môi cô vẫn giữ nụ cười, đang định nói thêm vài câu ngọt ngào thì điện thoại của viện trưởng đột nhiên reo lên, bà bắt máy: "Chào anh, Choe Silmang."

"A, ngày mai Ryul thiếu gia sẽ đến sao? Sao đột nhiên lại đến sớm vậy?"

Bae Gawon đang nghe lén, Ryul thiếu gia? Ai vậy nhỉ, có phải nam phụ không? Cô chỉ mới đọc giới thiệu truyện và chương đầu tiên, chẳng có ấn tượng gì về Ryul thiếu gia này cả.

Các nam chính nam phụ đều ở Seoul cả mà, chắc không xuất hiện ở nơi nhỏ bé như Ulsan này đâu.

Viện trưởng liếc thấy Bae Gawon, ra hiệu cho cô có thể đi rồi.

Bae Gawon mỉm cười bình tĩnh, cúi đầu chào rồi cầm tiền xoay người ra khỏi văn phòng viện trưởng.

Mặc kệ là thiếu gia nào, cứ đến Seoul trước rồi tính.

Bae Gawon về phòng thu dọn hành lý, cô ở phòng hai người, căn phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ, có hai chiếc giường đơn.

Tuy nhiên, hiện tại chỉ có mình cô ở, cô gái kia lớn tuổi hơn cô, không thi đỗ đại học, đã rời viện bảo trợ đi làm thuê rồi.

Vậy nên, bây giờ căn phòng này thuộc về cô.

Nói là thu dọn hành lý, nhưng sau khi Bae Gawon xếp xong, cô phát hiện cả một vali toàn đồ cũ nát, tâm trạng lập tức tụt dốc. Không có một bộ quần áo nào ra hồn, phần lớn đều là đồ do người tốt bụng quyên góp, có cái còn may logo màu xanh lá của Viện bảo trợ Roka, thậm chí viền quần lót cũng đã cong lại, bàn chải đánh răng đã xòe lông, sữa rửa mặt, thậm chí đồ dưỡng da, mỹ phẩm còn là hàng rẻ tiền.

Bae Gawon đá chiếc vali sang một bên, thở dài nằm xuống, tay gối sau đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà. Đúng là phí công vô ích, cái vali rách nát này thì có gì đáng để thu dọn chứ, nếu mang theo đống đồ này đi giả làm tiểu thư nhà giàu, chỉ một giây là lộ tẩy ngay.

Không mang nữa, đến Seoul mua đồ mới hết.

Cô nằm một lúc lâu mới ngồi dậy, bắt đầu đếm tiền, tiền học bổng Sligao cho và tiền viện trưởng cho, đếm đi đếm lại.

Bae Gawon thở dài, ít quá, chẳng đủ tiêu gì cả.

Cô hỏi hệ thống: "Cậu không thể cung cấp thêm chút vốn khởi nghiệp được à? Số tiền này mua xong đồng phục thì còn lại bao nhiêu đâu, tiểu thư nhà giàu mà không có lấy một cái túi hàng hiệu, cậu nói xem có ra thể thống gì không?"

Hệ thống giả chết: [Xin lỗi, chúng tôi không có dịch vụ này ạ.]

Bae Gawon: "Thôi được rồi."

"Biết ơn đi nhé, cũng chỉ có tôi mới dễ nói chuyện như vậy thôi đấy."

Thoáng cái đã đến giờ cơm tối, bữa ăn ở viện bảo trợ khó mà nói thành lời. Cơm cho trẻ nhỏ tuổi còn tạm được, dù sao chúng cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng cơm cho những đứa trẻ đã trưởng thành như các cô thì rất qua loa, đủ để không chết đói là được, dù sao cũng là tổ chức từ thiện mà.

Bae Gawon đến nhà ăn xem qua, cơm trắng, canh củ cải, một miếng rong biển, một miếng trứng cuộn nhỏ xíu và kim chi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc