Nữ Sinh Nghèo Ngây Thơ Đang Tải Lại File [Học Viện Quý Tộc]

Chương 3: Rời đi sớm

Trước Sau

break

Hai triệu won Hàn Quốc này quy đổi ra nhân dân tệ được khoảng mười ngàn tệ, là học bổng mà Sligao cấp cho cô, một học sinh thuộc diện xã hội quan tâm.

Hệ thống gật đầu: [Được, tôi sẽ hỗ trợ cô hết mình, ký chủ.]

Bae Gawon mở bảng điều khiển hệ thống ra, giống như chơi game chiến thuật vậy, có năm ô lưu trữ, cô vẫn chưa lưu lần nào, hiện tại đều trống không.

Cô đưa tay nhấp vào ô lưu trữ đầu tiên, một hộp thoại hiện ra: [Có xác nhận lưu trữ không?]

Bae Gawon nhấp xác nhận.

[Chúc mừng ký chủ, lưu trữ thành công.]

Giống như chơi game vậy, thú vị thật.

Bae Gawon khẽ cong khóe môi, đôi mắt xinh đẹp đen láy, vẻ trong trẻo thanh khiết như làn gió xuân ùa đến.

Cô đang cười thì một bé gái mặt tròn lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Bae Gawon, tuy cô bé có khuôn mặt tròn trịa nhưng người lại gầy yếu, vẻ mặt cũng có chút rụt rè, hướng nội, khóe mắt có một vết bầm tím, giống như bị đá cuội ném trúng.

Trên người mặc một chiếc váy nhỏ màu cam, hơi cũ, viền váy đã sờn, là quần áo do những người tốt bụng quyên góp cho viện bảo trợ Roka.

Cô bé cẩn thận khẽ kéo nhẹ ống tay áo của Bae Gawon, ngẩng mặt lên, nặn ra một nụ cười với Bae Gawon, vì đang tuổi thay răng nên răng cửa đã rụng hết: "Chị Gawon, cái này tặng chị."

Thứ đầu tiên lọt vào mắt Bae Gawon là bàn tay của cô bé, viện bảo trợ là một tổ chức từ thiện công ích, không phải trường mẫu giáo thu phí nên việc chăm sóc sẽ không được tỉ mỉ chu đáo nhiều, trong kẽ móng tay cô bé có đất, mu bàn tay có vết xước, trông rất bẩn thỉu.

Cô bé đang nắm chặt một miếng dán hình chú chó trong tay, nét vẽ nguệch ngoạc nhưng rất đáng yêu.

Bae Gawon nhận lấy, cười dịu dàng xoa đầu cô bé: "Cảm ơn em nhé, Chucheon."

Nghe viện trưởng nói, cô bé này bị bỏ lại chỗ cổng viện bảo trợ vào mùa thu, nên được đặt tên là Chucheon.

Chucheon cười toe toét, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Không có gì ạ."

Trẻ con rất dễ dỗ, Bae Gawon lấy khăn ướt từ trong túi áo thể thao ra lau tay cho cô bé.

Mắt Chucheon sáng long lanh, cứ nhìn chằm chằm vào gò má của Bae Gawon, trong ánh mắt có cả sự ngưỡng mộ lẫn không nỡ: "Chị Gawon, có phải chị sắp rời Ulsan đi đến Seoul rồi không ạ? Lúc nãy em nghe trộm viện trưởng với cô giáo nói chuyện, bảo là ngày mai sẽ gửi hồ sơ học bạ của chị đến Seoul rồi đó."

Bae Gawon gật đầu: "Ừ, chị sắp đi Seoul học rồi, Chucheon, em cũng phải học hành chăm chỉ nhé."

Chucheon gật đầu lia lịa, cười hỏi: "Chị Gawon, đến lúc đó em có thể đến Seoul chơi với chị được không ạ? Seoul chắc lớn và sầm uất lắm nhỉ, em chỉ mới thấy trên tivi thôi."

Bae Gawon nhếch mép, giọng nói tuy mềm mại nhưng lời thốt ra lại vô cùng lạnh lùng: "Không được đâu nè."

"Chị không muốn các bạn học ở Seoul biết chị là trẻ mồ côi, Chucheon em cũng là trẻ mồ côi, chắc em hiểu cảm giác của chị mà, đúng không? Bọn trẻ con bên ngoài biết em là trẻ ở viện bảo trợ, chẳng phải đứa nào cũng bắt nạt em sao?"

"Nếu họ biết chị xuất thân từ viện bảo trợ, họ sẽ cô lập, bắt nạt chị đó."

Bae Gawon xoa vết thương trên khóe mắt cô bé, cười nhạt: "Em muốn chị bị các bạn ở Seoul bắt nạt sao?"

Chucheon hoảng đến sắp khóc: "Không ạ, em không muốn chị Gawon bị bắt nạt đâu! Em không đến Seoul nữa, cả đời này cũng không đến Seoul nữa!"

Bae Gawon xoa đầu cô bé, đôi mắt trong veo nhưng lại ánh lên vẻ thờ ơ, lạnh nhạt: "Ngoan."
...

Buổi chiều, Bae Gawon tìm gặp viện trưởng.

Cô đến văn phòng viện trưởng, các tổ chức công ích đâu đâu cũng toát lên vẻ giản dị, văn phòng viện trưởng cũng không ngoại lệ, bài trí rất đơn giản. Vì viện bảo trợ tên là Roka, nên phong cách trang trí lấy màu xanh lá làm chủ đạo, làm tăng thêm vài phần sinh khí và ấm áp.

Viện bảo trợ Roka do Tập đoàn Agang tài trợ, rất nhiều nơi đều có logo đặc trưng của Agang, bao gồm cả bảng tin, còn dán poster của chủ tịch Tập đoàn Agang.

Trong phòng làm việc của viện trưởng, trên tường treo ảnh chụp chung của viện trưởng và chủ tịch tập đoàn, cúp lưu niệm đặt trong tủ gần như cũng đều do Tập đoàn Agang trao tặng, trên đó khắc logo, ngay cả biển tên mica đặt trên bàn làm việc của viện trưởng cũng là sự kết hợp giữa logo của Roka và Agang.

Lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Agang rộng khắp, nhưng chủ yếu vẫn là sản xuất điện thoại di động, công nghệ chip lại càng là vua về hiệu năng, không chỉ chiếm vị trí bá chủ một phương ở Seoul mà thậm chí còn một tay che trời ở Ulsan, bởi vì Agang đã xây dựng nhà máy chip lớn nhất tại Ulsan, Ulsan tương đương với quê nhà của Agang.

Tuy Bae Gawon mới xuyên sách ngày hôm qua, nhưng khả năng quan sát của cô vô cùng tỉ mỉ. Trong viện bảo trợ, bất cứ ai có điện thoại di động đều dùng hàng của Agang, từ viện trưởng, giáo viên cho đến đầu bếp, nhân viên vệ sinh, đủ để thấy sức ảnh hưởng của thương hiệu này lớn đến mức nào.

Bae Gawon đang nhìn chằm chằm vào logo của Agang đến xuất thần thì viện trưởng lên tiếng mới kéo suy nghĩ của cô trở lại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc