Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 9: Đối mặt với tận thế tàn khốc

Trước Sau

break

Hạ Sơ Tĩnh thấy cô hoàn toàn không nể mặt mình, chỉ cảm thấy càng thêm nhục nhã.

Cô ta nói: “Những ngày qua lúc thu thập vật tư, cô chẳng giúp được gì, giờ cô còn có mặt mũi nói không ăn với chúng tôi à? Dựa vào mình cô, cô ăn được cơm chắc?”

Giây tiếp theo, cô ta đã nghe thấy Khương Vân Đàn đáp lại: “Tôi sợ nếu tiếp tục ăn cơm cùng các người, các người sẽ bỏ thuốc độc vào phần của tôi.”

Mọi người có mặt đều im lặng sau khi nghe câu đó. Họ chợt hiểu ra vì sao Thẩm Hạc Quy đối mặt với cô em gái này lại thấy đau đầu như vậy.

Bỏ thuốc độc thì hơi quá.

Nhưng bọn họ không biết rằng, Khương Vân Đàn đang nói lời thật lòng. Trong bối cảnh tận thế của cuốn sách này, ngoài xác sống thì còn có rất nhiều động thực vật biến dị, có một số loại thực vật biến dị chỉ cần một giọt dịch là có thể lấy mạng người.

Mà Lâm Thính Tuyết lại thức tỉnh dị năng hệ mộc, khả năng cảm nhận thực vật biến dị lại càng mạnh hơn. Nếu còn ăn cùng nhau, cô thật sự lo Lâm Thính Tuyết sẽ hạ độc cô.

Lâm Hiên cũng thấy Khương Vân Đàn có chút bướng bỉnh, anh ta nhìn sang Thẩm Hạc Quy: “Tổng giám đốc Thẩm, đều nói cô ấy là em gái anh, anh không quản được à?”

Thẩm Hạc Quy dường như đã quen, vẻ mặt không thay đổi: “Ăn riêng thì ăn riêng đi, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện không nói rõ được, cũng không tiện cứ để các người nấu ăn mãi.”

Anh cũng không thích để chuyện ăn uống rơi vào tay người không phải người nhà mình. Nếu không có chuyện Khương Vân Đàn bị xác sống cào trúng, anh vẫn còn chút tín nhiệm với anh em nhà Lâm Hiên.

Nhưng đây là tận thế, nếu có ai đó bỏ chút máu thịt xác sống vào trong đồ ăn thì bọn họ coi như xong.

Sau đó, anh nhìn sang Khương Vân Đàn bên cạnh, nhỏ giọng nói: “ Đã thỏa mãn yêu cầu của em rồi, sau này an phận một chút.”

Hiện tại anh chỉ muốn bình an đưa người về Kinh thị, báo cáo lại kết quả với ông cụ. Chỉ cần cô không gây chuyện, không làm ảnh hưởng tới hành trình, anh sẽ không ngại mà đồng ý với vài yêu cầu có vẻ tùy hứng của cô.

Khương Vân Đàn vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Từ thái độ mấy lần gần đây của Thẩm Hạc Quy, cô đã nhìn ra được tình cảnh hiện tại của mình. Cũng may, Thẩm Hạc Quy không phải người mù quáng. Dù nam nữ chính có tình cảm, thì hiện tại vẫn đang ở giai đoạn chớm nở.

Trong sách có nói họ cùng nhau chém giết trở về Kinh thị, có tình cảm cùng kề vai sát cánh, vậy nghĩa là hiện tại vẫn chưa có. Cô, người “em gái” được Thẩm Hạc Quy nuôi lớn, ở trong lòng anh vẫn có trọng lượng hơn nhiều.

Cho nên, dù cô có tùy hứng nhưng chỉ cần không làm chuyện tổn hại đến đồng đội thì sẽ không sao. Nhìn tình hình bây giờ là rõ, dù cô khiêu khích Lâm Thính Tuyết cũng chẳng có việc gì.

Ban đầu chỉ muốn thử một chút, không ngờ thật sự không cần ăn chung nữa.

Thân phận của nguyên chủ mang lại cho cô quá nhiều lợi ích, vậy thì cô nên giúp người ta báo thù thôi.

Lâm Thính Tuyết bên kia thấy họ thân mật thì thầm, không kìm được siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt.

Lâm Hiên bất ngờ hỏi: “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cô Khương thức tỉnh dị năng gì?”

Khương Vân Đàn nhanh chóng nói: “Tôi không thích Lâm Thính Tuyết, nên không muốn nói cho các người biết.”

Lâm Hiên:…

Thẩm Hạc Quy liếc nhìn cô một cái, hơi bất ngờ vì cô lại không khoe khoang dị năng của mình. Nhưng cô không nói ra lại càng tốt, họ cũng không định để lộ dị năng không gian của cô, ít nhất là hiện tại thì chưa thể.

Thế nên anh nói: “Em ấy không muốn nói thì thôi.”

“Chính xác.” Khương Vân Đàn kiêu ngạo đáp.

Thẩm Hạc Quy bất đắc dĩ, Dư Khác bên cạnh mím môi, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc