“Vâng, em biết rồi.” Khương Vân Đàn gật đầu, nhìn vào thùng đồ trước mắt, trong lòng cảm thấy có thêm chút hy vọng vào cuộc sống tận thế.
Thẩm Hạc Quy thấy cô ngoan ngoãn như vậy, liền uyển chuyển khuyên: “Sau này em tránh xa Lâm Thính Tuyết ra một chút, đừng chọc đến cô ta, cũng đừng xảy ra xung đột.”
Khương Vân Đàn kỳ quái anh nhìn: “Sao anh không nói câu đó với cô ta? Nếu cô ta không đến chọc em thì ai rảnh mà quan tâm cô ta?”
Khương Vân Đàn nói xong, hừ nhẹ một tiếng rồi cách xa Thẩm Hạc Quy, đi đến ngồi cạnh Dư Khác trên ghế sofa.
Dư Khác có chút khó hiểu: “Sao thế? Lại cãi nhau nữa à? Anh Thẩm à, anh lớn vậy rồi, không thể nhường em gái của chúng ta một chút sao?”
“Không có gì.” Thẩm Hạc Quy xoa trán, vẫn giải thích: “Tôi bảo em ấy tránh xa Lâm Thính Tuyết, nếu không thì bị người ta bán lúc nào cũng không hay.”
Sao lúc có bọn họ ở đây thì không có việc gì. Bọn họ để cô ở lại khách sạn, thậm chí Tề Nhược Thủy còn ở lại cùng cô, vậy mà cố tình vẫn bị xác sống cào bị thương.
Lúc nãy nhìn thấy cô ngoan ngoãn dịu dàng như vậy, còn tưởng là sau chuyện lần này cô đã trưởng thành hơn, hóa ra đều là giả.
Khương Vân Đàn nghe thấy lời giải thích này, có chút xấu hổ, thì ra là cô hiểu lầm.
Cô suy nghĩ một chút, cứng đầu nói: “Anh ấy nói em còn ngu hơn Lâm Thính Tuyết.”
Dư Khác cẩn thận khuyên một câu: “Hay là Vân Đàn, em cứ nghe lời anh Thẩm đi. Bây giờ là tận thế rồi, không phải mấy chuyện nhỏ nhặt như trước nữa, giờ là chuyện có thể mất mạng đấy.”
Khương Vân Đàn:… Được thôi, xem ra hình tượng trước kia của nguyên chủ đúng là đã ăn sâu bén rễ.
Nhưng mà nguyên chủ đã như vậy rồi mà bây giờ bọn họ vẫn còn có thể nói ra những lời này, chứng tỏ họ vẫn chưa đến mức quá ghét nguyên chủ. Chỉ cần cô không tiếp tục gây chuyện, họ sẽ không bỏ rơi cô.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị gõ.
Tiết Chiếu đứng gần cửa nhất, đi ra mở cửa, phát hiện người đến là Lâm Thính Tuyết.
Lâm Thính Tuyết mỉm cười nói: “Cơm nấu xong rồi.”
Mọi người nghe vậy liền đi ra ăn cơm.
Khương Vân Đàn vừa ngồi xuống, đã nghe thấy giọng điệu chua ngoa mỉa mai của Hạ Sơ Tĩnh: “Đây đều là nguyên liệu nấu ăn mà Thính Tuyết đã đặt mua trước tận thế để học nấu ăn.”
“Có người đẩy ngã Thính Tuyết, suýt nữa khiến cô ấy bỏ mạng dưới miệng xác sống mà bây giờ vẫn còn mặt dày ngồi ăn đồ của Thính Tuyết à?”
Khương Vân Đàn nhìn bàn ăn có sườn kho, thịt ba chỉ, cá hấp… Cảm thấy có gì đó là lạ. Trước tận thế, Lâm Thính Tuyết mua nguyên liệu nấu ăn để học nấu ăn?
Không học ở nhà, lại đợi đến lúc đi công tác ở khách sạn mới học? Không bình thường, rất không bình thường.
Cô còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Dư Khác lên tiếng: “Hử? Không phải nói là để mọi người ăn chung sao, mấy ngày nay đồ ăn chúng tôi mang về đều để vào chung một chỗ mà.”
“Giờ cô lại nói đây đều là đồ Lâm Thính Tuyết mua từ trước, không cho em gái chúng tôi ăn là có ý gì? Hóa ra chúng tôi mang đồ về lại thành ăn chùa à?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hạc Quy cũng rơi trên người Lâm Hiên.
“Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.” Lâm Hiên vội vàng đứng ra giải thích: “Cô gái nhỏ không biết nói chuyện, Tiểu Tĩnh, xin lỗi cô Khương đi.”
Trong lòng Hạ Sơ Tĩnh cực kỳ không phục, nhưng giây sau lại nghe thấy Lâm Thính Tuyết cũng không đứng về phía mình.
“Tiểu Tĩnh, đây là đồ của mọi người, cậu không nên nói như vậy.”
Thấy vẻ mặt của nhóm Thẩm Hạc Quy ai nấy đều âm trầm, trong lòng Hạ Sơ Tĩnh dâng lên cảm giác sợ hãi, sau đó nhìn về phía Khương Vân Đàn nói: “Xin lỗi.”
“Ồ.” Khương Vân Đàn lạnh nhạt đáp một tiếng, cũng không nói tha thứ, chỉ nói một câu: “Lần sau em không muốn ăn cơm với bọn họ.”